Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 28

Nghĩ đến đây, nàng mải mê đến mức không nhận ra có bóng người đang đến gần.

“Ai ở đó!”

Tiếng quát bất ngờ vang lên khiến tim nàng như rớt khỏi l*иg ngực.

Nhanh như chớp, Liễu Hòa dùng tay rải một nắm cát chuẩn bị sẵn để dập lửa, sau đó nhanh chóng lách mình chui vào khe hở sau núi giả gần đó.

“Lén lút tế lễ trong cung là tội lớn. Nếu bị bắt, chắc chắn không thoát khỏi cái chết.”

Nàng nghĩ nhanh trong đầu, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau gáy.

Dù sao cũng là tác giả, nàng sớm đã tính toán mọi đường chạy trốn nếu bị phát hiện.

Trong bóng tối.

Hai bóng người nhanh chóng xuất hiện tại nơi nàng vừa đứng. Một người cúi xuống, quan sát mặt đất rất tỉ mỉ rồi ngẩng đầu nói:

“Ngũ điện hạ, có người vừa đốt tiền giấy ở đây.”

Nghe thấy xưng hô đó, Liễu Hòa nấp sau núi giả lập tức sững người.

Ngũ điện hạ, Trường Tư Mặc.

Hắn là em trai ruột của Thái Tử, cũng là nhân vật mà chính nàng, khi mới xuyên sách, vì muốn bảo vệ tính mạng mà thuận miệng đẩy cùng Tiểu Vũ Tử vào tội oan.

Nghe đồn đêm xảy ra sự việc, Trường Tư Mặc đang cùng Tiểu Vũ Tử chơi đùa, không ngờ bị Trường Tư Nghiên dẫn người bắt quả tang tại chỗ.

Hoàng đế nổi trận lôi đình vì một đứa con trai nữa lại bị dính líu đến thái giám, suýt chút nữa đã đày Trường Tư Mặc đi biên cương chịu khổ.

Nấp trong bóng tối, Liễu Hòa thầm cúi đầu tạ lỗi trong lòng:

“Lão Ngũ, thật xin lỗi ngươi.”

Một thị vệ tiến tới, cẩn thận lật giở những tờ giấy đã cháy dở, như thể phát hiện được điều gì đó:

“Ngũ điện hạ, ngài xem cái này.”

Liễu Hòa bất giác nín thở, không dám động đậy.

Bọn họ đến quá bất ngờ, ngọn lửa vừa nhóm lên chưa kịp cháy hết giấy, nàng đã phải dập tắt. Tờ giấy ghi ngày sinh của Tiểu Vũ Tử chắc chắn vẫn còn sót lại một phần.

Nhưng rồi nàng tự trấn an:

“Trong cung có bao nhiêu người biết Tiểu Vũ Tử? Ai sẽ nghĩ đến chuyện ta ở đây hóa vàng mã?”

Nghĩ vậy, nàng dần bình tĩnh hơn.

Trường Tư Mặc lướt mắt qua tờ giấy, ánh mắt dừng lại thoáng chốc rồi nhanh chóng xua tay, ra hiệu cho thị vệ vứt đống tro giấy đi xa hơn.

Liễu Hòa nhìn cảnh này, không khỏi nhíu mày hoài nghi.

“Tiểu Vũ Tử không phải là người thân cận nhất của ngươi sao? Thế nào mà ngay cả ngày sinh của hắn cũng không nhớ nổi?”

“Nam nhân quả nhiên đều là loại bạc tình bạc nghĩa.”

“Ta bảo ngươi đi tìm người, ngươi lại đưa ta xem mớ giấy cháy này làm gì?” Trường Tư Mặc gằn giọng, phủi mạnh bộ hoa phục trên người như thể vừa bị làm bẩn, vẻ mặt đầy chán ghét. “Đúng là đen đủi chết đi được!”

Thị vệ cúi đầu im lặng, mặc cho chủ tử mắng mỏ.

Mắng xong một hồi, Trường Tư Mặc đột nhiên hạ giọng, ngữ điệu trở nên trầm đυ.c:

“Người ta bảo ngươi tìm, lâu như vậy rồi mà vẫn không có chút manh mối nào sao?”

Liễu Hòa khẽ nuốt nước miếng, tim đập loạn nhịp.

“Tiểu thái giám nào? Chuyện gì vậy?”

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

“Hồi bẩm Ngũ điện hạ.”

Thị vệ cẩn trọng đáp: “Tiểu thái giám kia có thân phận rất nhạy cảm. Từ khi bị áp giải vào nhà giam, bệ hạ đã phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan. Trong cung không ai biết kẻ bò lên giường Thái Tử là ai. Thuộc hạ đã cố hết sức, nhưng thật sự không tìm được manh mối gì…”

Nhận ra sắc mặt chủ tử dần sa sầm, thị vệ vội cúi gập người, giọng đầy lo sợ:

“Thuộc hạ thất trách, xin điện hạ trách phạt!”