Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 29

Trường Tư Mặc có trách phạt thị vệ kia hay không, lúc này Liễu Hòa chẳng còn tâm trí để mà bận tâm.

Cả người nàng lạnh toát, trái tim như rơi vào hố băng.

“Thật khó khăn lắm mới tạm thời tránh được Thái Tử và Nhị hoàng tử. Ai ngờ giữa đường lại nhảy ra thêm một Ngũ hoàng tử nữa…”

Trong lòng nàng âm thầm cầu khẩn:

“Trời cao ơi, xin đừng sinh thêm hoàng tử nào nữa!”

Giữa không gian tĩnh lặng, giọng nói trầm đυ.c của Trường Tư Mặc vang lên, mang theo sự u ám và đầy ẩn ý.

“Càng khó tìm, sau khi tìm được, càng phải khiến hắn trả giá đắt! Bổn hoàng tử muốn xem xem, một tiểu thái giám như hắn có thể trốn được bao lâu!”

Trường Tư Mặc càng nói càng giận, đến mức nghiến răng ken két:

“Dám hại đại ca ta, lại còn truyền tin cho lão Nhị để bắt ta và Tiểu Vũ Tử… Đúng là to gan, gϊếŧ hắn trăm lần cũng không đủ!”

Nghe đến đây, Liễu Hòa lập tức hít một hơi lạnh.

“Má ơi! Sao Trường Tư Mặc lại biết chính ta là người truyền tin!”

Suy nghĩ một hồi, nàng vừa sợ vừa thầm cảm thấy may mắn.

“Cũng may hôm nay ta vô tình nghe được những lời này, nếu không về sau chết như thế nào cũng không biết!”

Nhưng đợi đã, có gì đó không đúng…

Liễu Hòa cẩn thận nhẩm tính lại thời gian trong truyện.

Theo mạch truyện gốc, nửa tháng nữa sứ thần phiên bang sẽ vào kinh, mang theo cả một vị công chúa xinh đẹp để tiến cống.

Để thể hiện sự coi trọng, Hoàng đế Thượng Tư sẽ cử đích thân Ngũ hoàng tử dẫn đoàn đi nghênh đón sứ thần.

Nhưng thật không may, trên đường nghênh đón, đoàn hộ tống sẽ gặp phải bọn cướp. Trong lúc hỗn loạn, Ngũ hoàng tử sẽ gặp tử nạn.

Từ đó, mối quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng, mâu thuẫn ngày càng sâu sắc.

Nghĩ đến đây, Liễu Hòa thở phào nhẹ nhõm.

“Muốn đấu với ta sao? Tốt nhất là lo thân ngươi trước đi, vì ngươi sống chưa qua nửa tháng đâu mà!”

Mấy ngày sau.

Tin tức sứ thần phiên bang sắp vào kinh đã lan truyền khắp nơi trong cung. Các cung nữ, thái giám tụ lại bàn tán rôm rả.

Đi ngang qua một nhóm người, Liễu Hòa cố ý giảm bước chân để nghe ngóng:

“Nghe nói phiên bang lần này mang theo nhiều châu báu ngọc ngà quý hiếm lắm, còn có cả một công chúa nữa!”

“Vậy chẳng phải cung đình lại thêm một nương nương sao?”

“Nghe đâu, bệ hạ rất coi trọng. Sáng nay, Ngũ hoàng tử đã dẫn đoàn đi nghênh đón sứ thần rồi!”

Nghe đến đây, Liễu Hòa hoàn toàn yên tâm.

“Lão Ngũ à, ngươi sợ là chết nửa đường, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện gϊếŧ ta. Lần sau ta hóa vàng cho Tiểu Vũ Tử, nhất định nhớ đốt thêm hai tờ cho ngươi.”

Việc Ngũ hoàng tử xuất cung khiến tâm trạng Liễu Hòa cực kỳ phấn khởi. Trên đường trở về phòng, nàng vui vẻ đến mức nhảy chân sáo, không cẩn thận đυ.ng vào Vương Hỉ.

Kể từ lần trước bị nàng đuổi đi, Vương Hỉ vẫn chưa nói chuyện lại với nàng.

Liễu Hòa cắn môi, nhỏ giọng nói:

“Ta… không phải cố ý.”

Đối diện là một dáng người cúi đầu trầm lặng, vẻ mặt không chút giận dữ.

Vương Hỉ thở dài, mọi lời trách cứ dường như bị cuốn trôi, chỉ hóa thành một câu nhắc nhở:

“Vui vẻ thế nào cũng phải cẩn thận nhìn đường.”

Đôi mắt Liễu Hòa lập tức sáng bừng như sao, đầy vui sướиɠ:

“Vương Hỉ ca ca! Ngươi không giận ta nữa sao?”

Vương Hỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Dù Tiểu Liễu ngày thường lanh lợi thế nào, nàng cũng chỉ là một hài tử mới 13-14 tuổi. Làm sao hắn có thể giận nàng vì một chuyện nhỏ như vậy chứ?

Thấy vậy, tâm trạng của Liễu Hòa càng thêm vui vẻ hơn.