Nhận ra chính mình vừa dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả một tiểu thái giám, ánh mắt của Trường Tư Nghiên chợt tối lại, giọng nói khựng hẳn, gương mặt lập tức lạnh lùng như băng tuyết.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay lớn của hắn đột ngột siết chặt, thô bạo bóp lấy cổ họng của nàng. Cảm giác ngột ngạt mãnh liệt ập đến, Liễu Hòa chỉ thấy toàn thân nóng bừng, máu như dồn lên não, hai mắt mở to, như muốn bật cả tròng ra ngoài.
Chuyện gì đây! Hắn không phải đã nói sẽ không gϊếŧ nàng sao!
Liễu Hòa không dám tin nhìn chằm chằm người nam nhân đổi trắng thay đen trước mặt. Ánh mắt nàng lộ rõ sự kinh ngạc và phẫn nộ. Nhưng chẳng mấy chốc, Trường Tư Nghiên cũng nới lỏng tay. Dù bàn tay to lớn của hắn vẫn kiềm chặt cổ nàng, sức ép đã không còn đe dọa đến mạng sống.
Luồng không khí mới mẻ tràn vào phổi, nàng lập tức hít lấy hít để, từng hơi như nuốt lấy mạng sống vừa giành lại. Nhưng trong cơn cuống cuồng, nàng bất cẩn bị sặc, ho khan dữ dội.
Hắn có điên không vậy? Tên Trường Tư Nghiên này bị thần kinh à?
Hắn nói không sẽ không gϊếŧ, nhưng lại thản nhiên bóp cổ nàng như muốn lấy mạng!
“Cảm giác đứng trước bờ vực cái chết thế nào?”
Giọng hắn vang lên lạnh lẽo, kèm theo ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang chảy xuống má nàng. “Nhớ lấy, nếu ta phát hiện ngươi phản bội ta để đầu phục Thái tử… ta không chỉ lấy mạng ngươi, mà còn cả gia đình ngươi.”
Dù trong lòng thầm rủa xả hắn, nhưng trên mặt, Liễu Hòa chỉ có thể cố gắng giữ vẻ ngoan ngoãn.
“Nô tài không dám… khụ khụ…”
Nàng nghẹn giọng, vừa ho khan, vừa run rẩy.
Đôi mắt nàng rưng rưng nước, hàng mi dài đẫm hơi sương, khẽ rung động như đôi cánh bướm đang chấp chới.
Ánh mắt Trường Tư Nghiên bất giác dừng lại, hô hấp chậm lại một nhịp.
Trước một vẻ đẹp tuyệt đối như vậy, dù là ai cũng khó mà giữ được bình tĩnh, ngay cả hắn, người luôn tự hào về sự lãnh đạm của mình, cũng không ngoại lệ.
“Cút.”
Giọng nói lạnh như băng vừa dứt, hắn đã ném mạnh nàng ra ngoài như một món đồ chơi.
Khuỷu tay nàng đập mạnh xuống đất, cơn đau thấu xương khiến Liễu Hòa không kìm được mà nhăn mặt, răng nghiến chặt lại, đôi mắt đầy sự oán giận nhưng vẫn không dám ho he một lời.
Trường Tư Nghiên không quay đầu lại, thẳng người bước đi, bóng lưng biến mất nhanh chóng trong màn đêm.
Liễu Hòa xoa cổ mình, nơi còn đau nhức vì lực tay của hắn, đồng thời xoa khuỷu tay đau nhói vì cú ngã. Đợi đến khi cảm giác đau đớn giảm bớt, nàng mới gắng gượng đứng dậy. Nhìn xung quanh, bóng dáng Trường Tư Nghiên đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Nàng không nhịn được mắng nhỏ:
“Trường Tư Nghiên, đồ vô lương tâm, hỉ nộ thất thường, đồ khốn nạn!”
Một ngày khác trôi qua.
Đêm khuya, không gian yên tĩnh đến rợn người.
Liễu Hòa cẩn thận tránh khỏi nhóm tuần tra ban đêm, lặng lẽ tiến về góc xa nhất của hoàng cung. Đợi đến khi chắc chắn xung quanh không một bóng người, nàng mới lấy từ trong áo một bọc nhỏ chứa tiền giấy, trải ra trên mặt đất, sau đó dùng gậy đánh lửa nhóm lên ngọn lửa nhỏ.
Trên một mảnh tiền giấy, nàng đã viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Vũ Tử.
Nàng không dám để lộ bất kỳ tiếng động nào, chỉ đứng chắp tay trước ngực, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
“Tiểu Vũ Tử, thật sự xin lỗi ngươi. Lúc trước ta vừa mới xuyên vào đây, không quen thuộc hoàn cảnh, đã coi ngươi như một nhân vật không xương không thịt mà thuận miệng bán đứng…”
Càng nghĩ, Liễu Hòa càng thấy ân hận. Nàng âm thầm hạ quyết tâm.
“Tiểu Vũ Tử, ngươi hãy yên tâm chờ đợi ta ở trên trời. Nếu có ngày ta được quay về thế giới thực, trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo, ta nhất định sẽ hồi sinh ngươi và cho ngươi làm nam chính!”