“Cho nên rốt cuộc chuyện này là sao?”
Những lời này là tiếng lòng của lão nhị Trần Khoa Hi cùng lão tam Ngô Hạo Nghĩa
.
Tống Triết hắng giọng , bắt đầu lừa dối: "Các cậu cũng đã biết lúc nhỏ tôi sống ở cô nhi viện mà đúng không, nhưng thật ra trước khi tiến vào cô nhi viện, tôi cùng sư phụ lưu lạc ở bên ngoài, sau đó sư phụ qua đời nên tôi mới bị đưa đến cô nhi viện. Mà sư phụ của tôi chính là đại sư huyền học, tôi đi theo ông ấy vào nam ra bắc, dĩ nhiên cũng học được rất nhiều.”
Nói xong, Tống Triết liền nhận được một ánh mắt sùng bái cùng với hai ánh mắt vừa có chút mộng bức vừa không xác định.
Tống Triết tiếp tục lừa dối nói: “Tuy lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhưng thiên phú lại cao, thứ sư phụ dạy tôi, trên cơ bản tôi đều học được. Chỉ là sau khi vào cô nhi viện tôi không tiếp tục động vào những cái đó nữa. Đến khi lớn lên tôi cũng toàn tâm toàn ý vào việc học, không có nghĩ đến chuyện tiếp xúc tới huyền học. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy sư phụ cũng chỉ có một mình tôi là đồ đệ, cho dù thế nào tôi cũng phải tiếp tục truyền thừa thuật pháp của sư môn, không thể để đứt đoạn ở trên tay của tôi được." Ừm, thật ra còn có một nguyên nhân khác, chính là cậu thật vất vả mới nhặt được cái mạng về, không thể bị đói chết ở chỗ này!
Trương Lực Hằng kích động vạn phần, sư môn truyền thừa gì đó, chính là cảnh tượng trong tiểu thuyết!
“Nghe hình như cảm thấy rất ghê gớm.”
Trần Khoa Hi tin tưởng vững chắc trung tâm giá trị quan xã hội chủ nghĩa đã nhịn không được nói thầm: “Thần kỳ như vậy à!”
Tống Triết gật đầu: “Đương nhiên! Không bằng tôi bộc lộ tài năng một chút cho các cậu nhìn xem đi.”
“Được được!” Ngô Hạo Nghĩa thật sự ước gì Tống Triết bộc lộ tài năng làm sáng mù mắt chó cậu ta, hiện tại cậu ta giống như lão nhị, không biết rốt cuộc có nên tin hay không, cứ cảm thấy quá mơ hồ.
Tống Triết vươn tay, thực hiện pháp quyết, một tia linh khí mà mắt thường nhìn không thấy bay ra từ đầu ngón tay cậu, cậu nghĩ nghĩ, sau đó di chuyền ngón tay, chu sa mới vừa mua về buổi chiều được đặt trên bàn bay lên, bay đến trước mặt Tống Triết.
Tống Triết tùy ý di chuyển ngón tay, dùng chu sa viết ở giữa không trung hai chữ Tống Triết thật to.
Sau đó Tống Triết xóa đi hai chữ kia, lại vẽ ra một con bướm màu hồng, tuy bộ dáng thô ráp, nhưng hai cánh nó đang bay ở giữa không trung. Thật sự rất giống với bướm thật!
Tay đẩy mắt kính của Trần Khoa Hi vẫn còn đang đặt ở trên kính không nhúc nhích, toàn bộ quá trình luôn duy trì trạng thái trợn mắt há hốc mồm!!!
Ngô Hạo Nghĩa giống như kẻ ngốc mà há to miệng, chỉ vào con bướm kia, a a a a nửa ngày, không a ra được chữ gì.
Trong ba người chỉ có duy nhất Trương Lực Hằng là giữ được bình tĩnh, dù sao thì cậu ta cũng xem như là đã trải qua một lần nhìn thấy nhúm tóc bị Tống Triết thi pháp tự giác bay ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy biểu diễn thần kỳ này, cậu ta vẫn luôn hoan hô vỗ tay: “Hay lắm hay lắm, trâu bò trâu bò trâu bò, lợi hại lợi hại lợi hại!”
Tống Triết bị Trương Lực Hằng cổ động làm cho tức cười, cậu tùy tay vung lên, chu sa kia lại bay trở về bàn lần nữa, an tĩnh đứng im ở tại chỗ.
Ngô Hạo Nghĩa ngây ngốc, cuống quít chạy đến bàn, cẩn thận duỗi tay chọc chọc vào chu sa, hạt màu đỏ tươi dính vào lòng bàn tay cậu ta, cậu ta lắc vài cái, mấy hạt màu đỏ lập tức rơi xuống mặt đất, không hề bay lơ lửng giống như Tống Triết làm vừa rồi.
Nếu đây là ma thuật thì cũng quá thần kỳ đi!
Hơn nữa, cậu ta chưa từng xem qua có ma thuật sư nào dùng vật làm được như vậy! Này có phải chứng minh Tống Triết thật sự biết pháp thuật hay không!
Lão nhị Trần Khoa Hi cũng hoài nghi nhân sinh mà chạy qua, trong miệng còn nói thầm: “Phi, phi, biến con bướm, biến con bướm!”
Lão đại nhìn bộ dạng ngu xuẩn của hai người, cười lớn: “Có phải các cậu ngốc hay không? Nếu hai cậu có thể làm chu sa bay lên, tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn phân.”
Kết quả giây tiếp theo chu sa trong tay Trần Khoa Hi đã hóa thành một con bướm mảnh khảnh, lảo đảo bay lên, bay đến trước mặt Trương Lực Hằng lắc lư một vòng, sau đó ngừng lại vẫy vẫy cái chân đập đập cánh tay, dường như đang cười nhạo cậu ta bị vả mặt.
Trương Lực Hằng cứng miệng, đổi thành Trần Khoa Hi cùng Ngô Hạo Nghĩa cười lớn: “Lão đại, đã nói cậu miệng tiện mà, nhìn xem, nhìn xem, con bướm bay lên rồi kìa! Ha ha ha ha ha! Mau, phát sóng trực tiếp ăn phân đi, tôi chờ!”
Lão đại dở khóc dở cười nhìn về phía Tống Triết nghịch ngợm: “Lão tứ, chắc chắn là do cậu làm!”
Tống Triết ôm bụng cười: “Tôi không phải là đang giúp cậu hoàn thành tâm nguyện sao?”
Cậu vừa nói xong, con bướm màu hồng lượn ở trước mặt Trương Lực Hằng một đường, cuối cùng hóa thành chu sa nhỏ vụn rơi xuống lòng bàn tay cậu.
Trương Lực Hằng cảm thấy kinh diễm: “Thật xinh đẹp!”
Mà Trần Khoa Hi cùng Ngô Hạo Nghĩa thấy hết tất cả không thể không tin lão tứ nhà mình thâm tàng bất lộ, vậy mà lại là đại sư.
“Lão tứ, lão tứ, cậu thật lợi hại! Cậu dùng cái này đi biểu diễn cũng có thể kiếm được số tiền lớn đấy!”
“Tôi đã nói lão tứ nhà chúng ta có cốt cách, còn là hạt giống huyền học tốt. Quả nhiên, cậu xem, mấy thuật pháp kia đều có thể thực hiện tùy thích.”
“Đúng đúng đúng, lão tứ chính là linh hồn của phòng chúng ta, có lão tứ, yêu ma quỷ quái gì đó chúng ta đều không sợ!”
Tống Triết nghẹn cười chắp tay nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người thổi phồng thương nghiệp ~”
Lão đại không vui: “Làm gì có thổi phòng thương nghiệp? Rõ ràng chính là đang khen cậu lợi hại!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Chờ một đợt thổi phồng lẫn nhau trôi qua, Trần Khoa Hi đã tiếp nhận sự thật, Tống Triết mới bắt đầu tiếp tục nói về chuyện lão đại gặp phải.
“Loại chuyện nhặt được tiền trên đường thông thường đều không phải chuyện gì tốt. Thường thấy nhất chính là minh hôn, cố ý dùng tiền để dụ hoặc người khác, chờ bọn họ nhặt xong thì đương nhiên sẽ trở thành bạn đời của người chết. Loại thứ hai chính là chuyện lão đại gặp phải hôm nay, lấy mạng đổi mạng. Đối phương hẳn là không sống được bao lâu, cho nên muốn dùng loại phương pháp ác độc này để làm người khác chết thay. Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì lão đại đã bị xe đâm chết rồi.”
Tống Triết vừa nói xong, sắc mặt lão đại đã trắng bệch, thân người to lớn cảm thấy bất an tiến sát đến chỗ Tống Triết: “Tôi đã nói mà, tôi làm sao lại có được vận khí tốt như vậy, đột nhiên nhặt được một bao lì xì lớn, thì ra là chờ tôi ở chỗ này. Làm tôi sợ muốn chết!"
Trần Khoa Hi cùng Ngô Hạo Nghĩa cũng nghe đến hít hà một hơi: “Là ai làm? Vậy mà lại điên rồ như vậy”
Tống Triết cười lạnh nói: “Mặc kệ là ai làm tôi cũng phải xử lý, người kia chờ chết đi! Tôi đã thi pháp ở trên tóc, không lâu nữa là có thể tìm được chủ nhân của nó rồi.”
Ngô Hạo Nghĩa lòng đầy căm phẫn nói: “Xứng đáng, lão tứ làm chết tên bệnh tâm thần kia đi! Loại người này thật sự có chết cũng xứng đáng. Đúng là quá xấu rồi!”
Đây là lần đầu tiên Trần Khoa Hi tiếp xúc với chuyện như vậy, cảm thấy tam quan cùa mình lại vỡ nát thêm một lần: “Loại chuyện nhặt bao lì xì bị lôi kéo đi làm minh hôn này trước kia tôi đã xem qua trên TV, năm đó tôi còn cảm thấy thật thần kỳ, sau khi lớn lên liền cảm thấy là mê tín. Nhưng lại không ngờ còn có người điên rồ hơn như thế.”
Tống Triết ý vị thâm trường mà nhìn Trần Khoa Hi một cái: “Sau này cậu có khả năng sẽ có thêm nhiều kiến thức hơn nữa!”
Trần Khoa Hi run run một chút, đột nhiên cảm thấy này không phải chuyện đặc biệt tốt đẹp gì.
Tròng mắt Ngô Hạo Nghĩa xoay chuyển, kéo ghế lại gần, lén lút thấp giọng nói: “Này lão tứ, trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”
Tống Triết cười tủm tỉm nói: “Tiết buổi sáng nói về chủ nghĩa duy vật cùng chủ nghĩa duy tâm, cậu theo bên nào?”
Ngô Hạo Nghĩa không hiểu đề tài này lắm, nói: “Tôi có đôi khi duy tâm, có đôi khi duy vật!”
Tống Triết trả lời : “Vậy cậu cứ lý giải như thế đi, lúc sợ hãi thì cảm thấy không có quỷ, lúc không sợ lại cảm thấy có quỷ, không phải rất tốt sao?”
Vẻ mặt Ngô Hạo Nghĩa đau khổ: “Này tính là đáp án quỷ gì!”
Tống Triết nghẹn cười: “Ha ha ha ha, dù sao thì cậu cũng yên tâm đi, quỷ không có khả năng thường xuyên xuất hiện ở trước mặt người sống.”
Ngô Hạo Nghĩa nghe vậy thì càng thêm khổ sở: “Vậy chẳng phải chứng minh thật sự có quỷ sao?”
Tống Triết nhún vai: “Cậu đoán đi!”
Ngô Hạo Nghĩa kêu rên một tiếng: “Lão tứ, da mặt cậu đúng là càng ngày càng dày!”
Mà bên kia, nhúm tóc bị thi pháp bay ra sân trường.
Cố Yến Thâm cùng Lâm Sinh vừa đi vừa thảo luận chuyện của hội học sinh, mới nâng mắt đã kinh ngạc phát hiện một nhúm tóc bay ngang qua trước mặt anh, Cố Yến Thâm dụi dụi mắt: “Là tôi nhìn lầm rồi sao? Hình như tôi nhìn thấy một nhúm tóc đang bay!”
Vẻ mặt Lâm Sinh mộng bức a một tiếng: “Cậu nói gì? Tóc đang bay? Là cậu làm rớt tóc sao?”
Lúc Cố Yến Thâm muốn nhìn kỹ thì nhúm tóc kia đã bay đi, anh cũng không xác định được có phải hay mình nhìn lầm hay không.
“Cậu nhìn lầm rồi! Không có tóc!” Lâm Sinh nói: “Chúng ta tiếp tục nói về chuyện kia đi.”
Cố Yến Thâm nhìn nơi xa thật sâu, đem nội tâm nghi hoặc chôn sâu xuống.
Bệnh viện tư nhân ——
“Bệnh tình người bệnh đột nhiên chuyển biến xấu, yêu cầu lập tức phẫu thuật.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng mang khẩu trang kêu gọi các hộ sĩ lập tức chuẩn bị phòng phẫu thuật.
Người nhà bệnh nhân chờ ở ngoài thấp thỏm lo âu: “Sao lại chuyển biến xấu? Sao laik chuyển biến xấu? Không phải đã nói sẽ tốt lên sao?”
Người phụ nữ cuồng loạn kêu to nhìn con trai bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Gần nửa giờ, đèn phòng phẫu thuật tối sầm, trái tim người phụ nữ lộp bộp, lạnh hơn phân nửa, trước kia con trai làm phẫu thuật phải tốn ba bốn giờ, mà hiện tại mới nửa giờ đã kết thúc, này đại biểu cho cái gì?
Bác sĩ đi từ phòng phẫu thuật ra, kéo khẩu trang xuống, tỏ vẻ áy náy: "Bà Lâm, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Bà Lâm không thể tin được, kích động tiến lên muốn bác sĩ trả con trai lại cho bà ta, người xung quanh vội tới can ngăn, Lâm Quốc Nghĩa ôm chặt lấy bà ta, thanh âm đau đớn nói: “Con trai đã chết, em đừng náo loạn nữa! Nósống ở trên đời thống khổ như vậy, hiện tại đã giải thoát rồi, em hẳn là nên vui vì con mới đúng.”
Bà Lâm hơi giật mình nhìn ông ta, nước mắt rơi xuống rào rạt, lúc Lâm Quốc Nghĩa cho rằng bà Lâm đã bình tĩnh trở lại thì bà Lâm dùng hết sức lực tránh thoát , tát một cái lên mặt ông ta.