“Bà điên rồi à!” Lâm Quốc Nghĩa bụm mặt, không dám tin mà nhìn về phía bà Lâm, thậm chí khóe miệng của ông ta còn chảy máy, má trái nhanh chóng sưng đỏ lên, đủ để chứng minh bà Lâm đã dùng bao nhiêu sức lực.
Bà Lâm vừa cười lạnh vừa rơi lệ: “Lâm Quốc Nghĩa, ông đừng nghĩ tôi không biết, không còn con trai ông vừa vặn có thể đưa đứa con ngoài giá thú của con tiện nhân kia về có phải hay không? Tôi nói cho ông biết, không thể nào! Dù tôi không còn con trai tôi cũng sẽ không để đứa con trai của con tiện nhân kia sống tốt.”
Lâm Quốc Nghĩa nhìn người xung thân đang chỉ chỉ trỏ trỏ, tức giận: “Bà đủ rồi đó, có chuyện gì thì về nhà nói, đừng có lên cơn điên ở chỗ này. Bà không cần thể diện nữa sao?”
Bà Lâm cười nhạo, bất chấp tất cả: “Con trai tôi cũng đã mất rồi, tôi còn cần thể diện làm gì chứ? Ông cũng biết cảm thấy xấu hổ à!”
Những người khác của nhà họ Lâm nhìn thấy hai vợ chồng cãi nhau thì đều nhịn không được thở dài, có người lên tiếng khuyên bảo: “Được rồi, con trai vừa mới mất, hai người cứ cãi nhau như vậy cảm thấy rất tốt sao?? Đưa đứa nhỏ về đã, chuyện khác sau đó rồi tính!”
Vừa nói đến vấn đề này, hốc mắt bà Lâm lại nhịn không được đỏ lên, bà ta siết chặt túi, nghĩ đến đại sư mình dùng giá cao để mời, trong mắt hiện lên một tia hận ý, sau đó dẫm lên giày cao gót nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.
“Ai, chị đi đâu?”
Bà Lâm vẫn đi thẳng không quay đầu lại..
Lâm Quốc Nghĩa cả giận nói: “Để bà ta cút đi!”
Bà Lâm lái xe, mang theo con tức giận liên tục vượt đèn đỏ đi tới nhà đại sư kia, vừa vào cửa đã hùng hổ doạ người, chất vấn ông ta tại sao không thể giữ được con trai mình.
Người nọ đã sớm dự liệu được việc bà Lâm sẽ tìm đến, ông ta nói: “Vận khí con trai bà không tốt, thuật pháp kia đã bị người khác phá rồi.”
“Ông có ý gì? Lúc trước đã nói có thể giữ mạng cho con trai tôi, hiện tại lại nói vận khí con trai tôi không tốt, thuật pháp bị người khác phá? Đó chính là trách nhiệm của ông!” Cuối cùng bà Lâm vẫn nhịn không được mà hô to, tức giận đến mức ném vỡ nghiên mực của người nọ.
Người nọ nhíu mày: “Bà Lâm, lúc trước bà đến tìm tôi, tôi cũng đã nói rõ ràng, làm loại chuyện thương thiên hại lí thì phải nghĩ kỹ đến hậu quả, một khi pháp thuật bị phản phệ thì con trai của bà sẽ càng chết nhanh hơn. Nếu không dùng phương pháp này, con của bà còn có thể sống được nửa năm.”
Bà Lâm nào còn nghe được mấy lời này, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mũi người nọ chửi ầm hơn nửa giờ, lúc đối phương không thể nhịn được nữa chuẩn bị đuổi bà ta ra cửa thì bà ta mới miễn cưỡng bình ổn cảm xúc, lạnh lùng nói: “Con trai tôi bởi vì ông nên mới chết, ông cần phải thay tôi làm một chuyện.”
Người kia hít sâu, hổ xuống đồng bằng sẽ bị chó khinh, nếu như là trước kia, người phụ nữ này căn bản không có tư cách xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Trong mắt người đàn ông nổi lên ánh lửa: “Sau khi xong chuyện này, chúng ta coi như hết nợ."
Bà Lâm ngẩng cao ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Được! Chờ tôi nghĩ ra sẽ đến tìm ông.”
Bà ta dẫm lên giày cao gót, mang theo cơn tức giận lộc cộc rời đi.
Nhúm tóc kia không lửa tự cháy ở cửa phòng bệnh, hóa thành tro tàn nhỏ vụn, nhưng lại không có bất kì ai phát hiện ra.
Mà bên này, lúc tóc vừa bị thiêu đốt, Tống Triết cũng đã biết kết quả, cậu tạm dừng bút, quay đầu nói với ba người còn lại: “Người kia đã chết!”
Lão đại đang xem phim, còn chưa có phản ứng kịp, chỉ có Trần Khoa Hi hiểu ra nhanh nhất, cậu ta mở to hai mắt: “Thật sự đã chết rồi sao?”
Tống Triết gật gật đầu: “Đúng vậy, thân nhiễm bệnh nặng, vốn không sống được lâu, hơn nữa còn bị thuật pháp phản phệ nên trực tiếp ngỏm củ tỏi rồi.”
Lão đại sờ sờ trái tim nhỏ bé của mình, lại cảm kích Tống Triết lần nữa, nếu không nhờ cậu thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu ta rồi!
Tưởng tượng như vậy, lão đại liền ngồi không yên: “Tới tới tới, tôi mời ăn khuya, chúng ta đi ra ngoài uống một chén thế nào!”
“Được được được, hôm nay quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không uống rượu tôi sợ tôi ngủ không được!”
Đề nghị được hưởng ứng, bốn người cùng nhau ra cửa.
Gần trường học có phố ăn vặt, tất cả đều bán đồ ăn.
Lão đại chọn một tiệm đồ nướng thường xuyên ăn, kêu rất nhiều BBQ cùng rượu.
Tiệm đồ nướng làm ăn rất tốt, bàn ghế đều có người ngồi đầy, trong không khí đều là mùi hương, vừa ngửi đã thèm nhỏ dãi.
Tống Triết rất ít khi ăn ở tiệm đồ nướng.
Lúc sư phụ còn sống, cậu đều cùng sư phụ ăn cơm ở đạo quan. Sau khi sư phụ mất, cậu lang bạt một mình, lang thang không có mục tiêu, lúc ăn cơm chỉ có một người, đi làm hay chơi trò chơi cũng chỉ có một người.
Cậu không ra ngoài ăn cơm, đều kêu cơm hộp về nhà.
Người ngồi ở quán ăn ai cung có đôi có cặp, ồn ào ầm ĩ, càng thêm nhấn mạnh sự cô đơn của cậu.
Lần đó là sinh nhật cậu, cũng là lần hiếm hoi cậu đi ra ngoài ăn lẩu, kết quả phục vụ lại cầm đến một con gấu bông đặt ở đối diện để bầu bạn với cậu, giúp cậu không còn cô đơn.
Lúc ấy vẻ mặt Tống Triết đã cương cứng, cậu cũng không cảm thấy cái hành động này có bao nhiêu tri kỷ, ngược lại cậu xấu hổ đến mức chưa ăn được bao nhiêu đã rời đi.
Việc ngồi ở giữa đám đông, ăn nướng BBQ, uống bia, nói nói cười cười, là việc mà Tống Triết chưa từng trải nghiệm qua.
Với năng lực của cậu, mỗi ngày đều có thể tìm được người bồi cậu ăn cơm, nhưng cảm giác không giống nhau. Thứ cậu muốn cũng không phải như vậy.
“Lão tứ, tôi kính cậu một ly, hôm nay thật sự cảm ơn cậu! Tôi uống trước!” Lão đại ngửa đầu uống một hớp bia
Ngô Hạo Nghĩa ở bên kia thì ồn ào khoe khoang tửu lượng cậu ta tốt.
Tống Triết bưng ly lên, cười cười, hai mắt cong cong, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt, bạn của nguyên thân thật sự khá tốt! Cũng hy vọng nguyên thân có thể sống tốt ở thế giới của cậu.
Mà cậu cũng sẽ quý trọng cơ hội sống sót này.
“Tới tới tới, tiếp tục, tửu lượng của lão nhị cũng không phải dạng vừa, nhìn xem lần này là lão đại hay lão nhị thắng.”
Lão đại đã sớm uống xong một chai, cậu ta lau miệng, cắn một miếng thịt, miệng dính đầy dầu mỡ: “Nói giỡn à, đây là sân nhà của tôi, tôi có thể làm các cậu đều uống đến nằm sấp!”
Trần Khoa Hi đẩy đẩy mắt kính, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt: “Lão đại, không thể như thế được, tuy lão tam lão tứ không được việc, nhưng mỗi người một lon vẫn có thể. Chúng ta cùng lên đi, nói không chừng là cậu nằm sấp xuống!”
Lão đại lấy rượu đặt lên trên bàn, khí thế nói: “Tới chiến!”
“Được!”
Tống Triết nhìn lão đại cùng lão nhị bắt đầu đua rượu, uống rượu giống như uống nước.
Ngô Hạo Nghĩa thì vừa lấy chén nhấp từng ngụm vừa ồn ào nói chuyện với Tống Triết.
Tống Triết uống đến sau đó thì cũng học lão đại cầm lấy chai uống, mặt lão đại ửng đỏ, chỉ vào Tống Triết cười to: “Lão tứ, cậu không có năng lực mà còn học theo tôi!”
Tống Triết chẹp miệng, cậu đã uống ba chai, không có say, nhưng rên mặt lại hiện lên vết đỏ nhàn nhạt, lúc còn nhỏ cậu thường xuyên uống trộm rượu của sư phụ nên đã sớm luyện ra thói quen.
Ăn ăn uống uống một hồi, cuối cùng quán chỉ còn dư lại mấy bàn còn người.
Lúc Cố Yến Thâm bị bạn ở ký túc xá lôi đi ăn nướng BBQ thì nhìn thấy Tống Triết đỏ mặt, mang theo đôi mắt hàm chứa sương mù, thật giống như mũ nhân bạch ngọc, trông rất đẹp mắt.
“Tống Triết, thật trùng hợp!”
Tống Triết cắn bạch tuộc, hai má phình phình, vừa nâng thì thấy Cố Yến Thâm, cậu lập tức vui vẻ đứng lên: “Cậu cũng tới ăn đi! Tới tới tới, ngồi cùng nhau!”
Cánh môi hồng nhuận bị dầu mỡ lây dính sáng rực, hai má động động, cực kỳ giống động vật nhỏ tham ăn.
Tống Triết cầm đồ ăn trên bàn, cẩn thận bọc khăn giấy lên que tre rồi đưa cho Cố Yến Thâm: “Tới, ăn đi, đồ ăn nhà này rất ngon!”
Cố Yến Thâm cười nhận lấy, ngồi xuống chiếc ghê mà Ngô Hạo Nghĩa đưa qua, gật đầu nói: “Cảm ơn!”
Ngô Hạo Nghĩa xua tay: “Không cần khách khí, không cần khách khí!”
Trần Khoa Hi cùng Trương Lực Hằng đều đã hơi say, lúc này nhìn thấy bên cạnh có nhiều thêm một người thì còn có chút buồn bực: “Không phải phòng ngủ chúng ta co bốn người sao? Sao tôi đếm hình như có chút không đúng?”
Trần Khoa Hi nhìn như là rất bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, nhưng thật ra đôi mắt phía sau thấu kính đã có chút hỗn độn, “Phải —— phải không? Có thể là cậu đã say nên hoa mắt!”
“Không, tôi mới —— mới mới không có say! Tôi tôi chúng ta tiếp tục!” Trương Lập Hằng lớn tiếng nói, tiếp tục đua rượu với Trần Khoa Hi .
Trần Khoa Hi một chút cũng không luống cuống, hai người lại tiếp tục đấu nhau.
Tống Triết bất đắc dĩ nói: “Hai người chính là ma men, cậu cứ mặc kệ bọn họ.”
Cố Yến Thâm cười nói: “Không sao, phòng chúng tôi cũng có hai con ma men.”
“Phải không? Thật trùng hợp!”
Mà bên kia, Lâm Sinh nhìn bạn cùng phòng, cảm thấy có chút mộng bức: “Tên Yến Thâm kia đang làm gì vậy? Lúc kéo đi thì còn làm bộ dạng tôi không muốn ăn BBQ rất kiên định, kết quả đố ăn của chúng ta còn chưa có đen lên, cậu ấy đã đến nhập bàn với bàn bên kia rồi?”
Nghiêm Ngân Khoan cùng Vương Tư An cũng không hiểu nỗi: “Người bàn kia hình như là phòng 319! ,Yến Thâm quen với bọn họ khi nào vậy?”
Tuy phòng cùa bọn họ gần nhau, nhưng dù sao cũng không phải cùng một ban nên quan hệ không mấy thân cho lắm.
Sinh hoạt ở đại học, chủ yếu đều lấy phòng ký túc xá làm trung tâm, cho dù cùng một ban thì mối quan hệ cũng sẽ không quá chặt chẽ.
“Không rõ lắm, tôiqua hỏi một chút!”
Lâm Sinh bước lại chào hỏi, Cố Yến Thâm cũng giới thiệu một chút, Tống Triết nhiệt tình tiếp đón bọn họ cùng nhau tới đây nhập bàn.
Thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa Nghiêm Ngân Khoan cùng Vương Tư An cũng thích uống rượu, nhìn thấy Trần Khoa Hi cùng Trương Lực Hằng đua hăng say, tim bọn họ cũng ngứa ngáy, còn chưa có bắt đầu đã mở nắp chai trước.
“Lúc này thật sự đúng là ma men gặp phải ma men!” Tống Triết mừng rỡ cười ra tiếng, nhìn bốn người cậu một chai tôi một chai, sau đó thổi phồng tửu lượng chính mình có bao nhiêu lớn.
Cố Yến Thâm ngửa đầu uống một ly rượu, ánh sáng trong phòng chiếu lên trên mătn Tống Triết, bên tối bên sáng, l*и mi thon dài nhẹ nhàng đong đưa quanh cảnh đêm khuya.
Cố Yến Thâm cười sang sảng, lấy khăn giấy lau dầu mớ trên miệng giúp Tống Triết: “Bọn họ chính là thích khoác lác.”
Tống Triết theo bản năng tiếp nhận khăn giấy, cũng cười cười, cuộc sống đại học chính là như vậy, vừa làm càn lại rất vui vẻ.
Uống đến cuối cùng, bốn người đều say mèm, bốn người còn lại đành đảm đương làm lao công, đưa bọn họ về phòng ngủ.
Tống Triết rửa mặt xong nằm ở trên giường nhìn trần nhà, ngày đầu tiên xuyên qua dường như cũng không tồi. Cậu nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.