Tống Triết cùng ba người bạn cùng phòng nói chuyện trong chốc lát, sau đó ra cửa chuẩn bị làm quen với đường phố, thuận tiện nhìn xem phố đoán mệnh ở thế giới này có hình dạng như thế nào.
Sau khi Tống Triết rời đi, lão đại Trương Lực Hằng cũng ra khỏi trường học, cậu ta muốn đến phòng tập thể hình để rèn luyện. Lão đại Trương Lực Hằng đi từ xe buýt xuống, xuyên qua đám người, vậy mà lại thấy được bên cạnh thùng rác có một tờ tiền 50 tệ bị gió thổi tới bên chân.
Vận tài đến ngoài ý muốn!
Vẻ mặt Trương Lực Hằng hớn hở, nhìn xem thật hay giả, sau khi xác định là tiền thật thì vui rạo rực cất vào trong túi. Lúc đến phòng tập, cậu ta đột nhiên nhớ tới trước đó Tống Triết có kêu cậu ta đừng nhặt đồ bậy bạ, Trương Lực Hằng cảm thấy Tống Triết nói cậu biết đoán mệnh chính là giả. Sau khi cậu ta trở về vẫn nên khuyên nhủ cậu không cần làm mấy chuyện này. Lỡ như xảy ra chuyện thì phiền toái!
Hai giờ sau, tập thể hình xong Trương Lực Hằng đi tắm rửa, thay hảo quần áo rồi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn một bữa cơm.
Lúc đến ngã tư, cậu ta đứng chờ đèn đỏ, nhàn tới mức nhàm chán mở di động ra, ánh mắt thoáng nhìn, vậy mà lại nhìn thấy một bao lì xì ở vạch qua đường. Trương Lực Hằng nhìn khắp nơi, xung quanh không có ai, cậu cong người nhặt bao lì xì kia lên, còn không nhẹ! “Hôm nay gặp vận cứt chó gì vậy?” Tâm tình Trương Lực Hằng sung sướиɠ hừ hừ, cậu ta mở ra bao lì xì ra, tính được có một ngàn tệ!
Trương Lực Hằng chau mày, cảm thấy số tiền này có chút khó giải quyết, làm mất một ngàn tệ, đối phương có khả năng sắp điên rồi! Nếu bên trong chỉ có mấy chục tệ, Trương Lực Hằng sẽ tự mình nuốt, nhưng bên trong có nhiều tiền như vậy, Trương Lực Hằng cảm thấy vẫn nên trả lại cho người ta.
Vì thế nên cậu ta đứng ở cạnh đường chờ, muốn chờ người mất trở về tìm bao lì xì. Đợi rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy ai xuất hiện. Mà bụng Trương Lực Hằng cũng đã đói, cậu ta tính đi ăn cơm trước rồi lại trở về tiếp tục chờ.
Cho nên cậu ta tính thừa dịp đang còn đèn xanh đi đến đối diện. Đúng lúc này, một chiếc xe vượt đèn đỏ chạy thẳng tới chỗ cậu ta.
Trương Lực Hằng nhìn chiếc xe chạy như bay đến, sợ tới mức chân mềm nhũn, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc thì đột nhiên có người nhào tới ôm cậu ta lăn sang bên cạnh. Mà chiếc xe kia cũng bởi vì đánh loạn tay lái mà đυ.ng vào bồn hoa ven đường.
“Thế nào? Không có việc gì chứ?” Tống Triết nhìn về phía Trương Lực Hằng sắc mặt trắng bệch, Trương Lực Hằng hốt hoảng lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Tống Triết, sau đó lại nhìn về phía chiếc xe kia bị đυ.ng đến chia năm xẻ bảy kia, cả người toát đầy mồ hôi lạnh: “Không có việc gì, không có việc gì, lão tứ, thật sự cảm ơn cậu!”
Nếu như không có Tống Triết cứu cậu ta, cậu ta rất có khả năng đã bị đυ.ng bay, nghĩ thôi đã thấy không rét mà run. Tay chân cậu ta mềm nhũn bị Tống Triết đỡ lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích. Người trong xe đã đυ.ng đến vỡ đầu chảy máu, bất tỉnh.
Tống Triết lập tức gọi xe cứu thương, báo báo cảnh. Không lâu sau cảnh sát cùng xe cứu thương đã tới, bởi vì có người qua đường chứng kiến, chứng minh chiếc xe kia vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa đυ.ng vào Trương Lập Hằng, cho nên sau khi Trương Lập Hằng làm ghi chép thì cũng đi bệnh viện kiểm tra một phen.
Trương Lập Hằng run rẩy, Tống Triết đi bệnh viện cùng cậu ta, kết quả kiểm tra xác nhận không có gì trở ngại, chỉ là có chút trầy da, không có chuyện lớn gì. Sau đó Tống Triết cùng Trương Lực Hằng trở về trường học, lão nhị lão tam đều không ở trong phòng, Trương Lực Hằng mơ mơ màng màng, còn hoảng hồn chưa định.
Tống Triết rót cho cậu ta một ly nước, nhìn sát khí đột nhiên gia tăng mãnh liệt trên người cậu ta, chất vấn: “Có phải vừa rồi cậu nhặt thứ gì hay không?”
Trương Lực Hằng liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc, có chút kinh ngạc: “Cái này mà cậu cũng biết à?"
Tống Triết bất đắc dĩ nói: “Không phải đã kêu cậu đừng nhặt sao?” Bởi vì chuyện vừa rồi mà nội tâm Trương Lực Hằng có chút kính sợ với lời nói của Tống Triết: “Tôi thiếu chút nữa bị xe đυ.ng là vì nhặt cái bao lì xì này à?” Cậu móc từ trong túi ra cái bao lì xì kia, cảm thấy như đang cầm khoai lang phỏng tay.
Quanh thân bao lì xì tràn đầy sát khí, hiển nhiên là đã bị người ta thi pháp. Tống Triết mở bao lì xì, phát hiện ở bên trong trừ một ngàn tệ ra còn có một nhúm tóc. Cậu đã tính được lão đại sẽ có một kiếp, nhưng không ngờ sẽ là cái này.
“Lão —— lão tứ, có phải bao lì xì có vấn đề không?” Trương Lực Hằng nơm nớp lo sợ nhìn Tống Triết đang bóp bóp nhúm tóc, ngón tay linh động hoa cả mắt, sau đó tiền giấy không lửa tự cháy, Trương Lực Hằng nhìn thấy mà hoài nghi nhân sinh.
“Này này này ——” Trương Lực Hằng lắp bắp, thiếu chút nữa đã bị nước miếng của chính mình làm sặc. Lão tứ nhìn rất giống với những thần côn trên TV, ngón tay di chuyển, lửa liền tự bốc lên? Đây là đang dùng ma thuật sao?
Tiền giấy bị ngọn lửa đốt cháy, từng tờ tiền màu đỏ lập tức biến thành tiền âm phủ làm người ta kinh hãi, sau đó bị lửa đốt thành tro.
Ánh lửa chiếu rọi lên nét mặt Tống Triết, làm da thịt trắng nõn mạ lên một tầng tranh sơn dầu, cậu híp mắt lại, có chút lạnh nhạt.
Trương Lực Hằng há to miệng, khϊếp sợ đến mức không khép lại được. “Này này này —— này rốt cuộc là có chuyện gì?” Lão tứ biến ra ngọn lửa từ đâu? Còn có một ngàn tệ, sao đã trở thành tiền âm phủ rồi?
Sống lưng Trương Lực Hằng lạnh toát, cả người nổi da gà.
Tống Triết cười lạnh nói: “Có người muốn lấy thứ này để dùng một mạng đổi một mạng, tâm thật đen!” Tống Triết điều động linh khí trên người, kết ấn đánh lên thân thể lão đại. Không lâu sau linh khí cùng sát khí giao đấu với nhau, cắn nuốt chúng không còn một mảnh, sau đó tiêu tán ở trong không khí.
Trương Lực Hằng nhìn không thấy, nghe không được, nhưng lại có thể cảm giác thân thể của mình hình như đột nhiên nhẹ nhàng hơn không ít, ngay cả nơi bị trầy da vừa rồi cũng đã kết vảy.
Vãi, lão tứ đã làm gì cậu ta? Lợi hại như vậy! Trương Lực Hằng trừng lớn mắt nhìn về phía Tống Triết, giống như đang nhìn đồ vật thần kỳ nào đó.
Tống Triết không để ý tới lão đại đang khϊếp sợ, cậu thổi vào nhúm tóc một cái, dùng pháp quyết, linh khí hóa thành một sợi dây lôi kéo tóc bay ra bên ngoài. Tóc, tóc bay lên rồi! Vậy mà lại giống như cánh diều, loạng choạng bay, bay một đường không dừng từ phòng ra ngoài cửa sổ, sau đó dần dần thấy không rõ nữa.
Trương Lực Hằng bị tài năng của Tống Triết làm cho khϊếp sợ đến chết lặng, cậu ta ngồi bệch xuống, nhìn ly nước Tống Triết rót cho mình ở trong tay, đột nhiên uống một ngụm, làm như uống được quỳnh tương ngọc lộ, uống xong còn để lại dư vị.
Tống Triết bị hành động của cậu ta làm nổi da gà: “Uống miếng nước mà thôi, cậu làm gì khoa trương vậy?”
Trương Lực Hằng buông ly nước xuống, nhào qua ôm lấy Tống Triết, gào khóc kêu to: “Lão tứ, lão tứ, cậu chính là anh em tốt của tôi! Sau này tôi chắc chắn sẽ thành thật nghe lời cậu nói, cậu nói đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây, cậu nói ăn cơm, tôi tuyệt đối sẽ không ị phân. Cậu chính là nam thần trong lòng tôi.”
Khóe miệng Tống Triết giật giật: “Nếu cậu nguyện ý vừa ăn cơm bừa ị phân, tôi cũng sẽ không ngăn cản!” Trương Lực Hằng ôm chặt Tống Triết, còn bán manh mà cọ cọ: “Tôi không, tôi không, cậu muốn cản tôi, cậu muốn cản tôi! Cậu muốn tôi làm gì đều được.”
Lúc lão nhị Trần Khoa Hi cùng lão tam Ngô Hạo Nghĩa mở cửa tiến vào vừa vặn nghe được câu cậu muốn tôi làm gì đều được, cùng với hình ảnh Trương Lực Hằng ôm lấy Tống Triết, Trương Lực Hằng vốn dĩ đã cao to, Tống Triết bị cậu ta ôm lấy có vẻ càng thêm nhỏ bé.
Trần Khoa Hi bang một chút, động tác đóng cửa nhanh chóng, cậu ta đẩy đẩy mắt kính, nhìn về phía hai người trong phòng ngủ, bình tĩnh nói: “Các cậu đây là muốn nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
Ngô Hạo Nghĩa cảm thán nói: “Không ngờ Tống Triết cậu lại thích loại người như lão đại?”
Tống Triết:???
Có phải ba bạn cùng phòng của nguyên thân đều bị bệnh hay không? Tống Triết không chút lưu tình đá lão đại đi, lúc cậu ta ủy khuất muốn cọ tới thì cậu cho cậu ta ánh mắt cảnh cáo, quả nhiên lão đại không dám nữa, ngồi vào vị trí của mình rơi nước mắt, ôm lấy ly nước giống như đang âu yếm vật gì đáng giá, Tống Triết nhìn thấy mà khóe mắt giật giật.
Trần Khoa Hi đặt cơm chiều lên trên bàn, đẩy đẩy mắt kính, mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía hai người: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Hạo Nghĩa kéo ghế, ngồi vào bên cạnh Trần Khoa Hi, bốn người làm thành một vòng tròn.
Trương Lực Hằng lấy một loại ngữ khí cực kỳ khoa trương miêu tả lại chuyện cậu ta thiếu chút nữa bị xe đυ.ng, Tống Triết đã anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào, sau lại thần kỳ đốt tiền giấy kia thành một đám tro tàn ra sao. Trần Khoa Hi cùng Ngô Hạo Nghĩa bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy suy nghĩ lẫn nhau ở trong mắt, lão đại đây là tinh thần thất thường? Hay là Tống Triết tiêu tiền tìm lão đại tới diễn?
“Ai nha, các cậu đừng không tin, mau xem, tôi có đem kết quả kiểm tra của bệnh viện về đây, còn có, còn có, hai cậu xem, trong thùng rác vẫn còn tro tàn kìa!”
Trương Lực Hằng kích động không thôi, còn nhảy tới lấy thùng rác đưa cho bọn họ xem. Trần Khoa Hi nhìn nhìn, đúng là có tro, đây là tình huống như thế nào?
“Còn có cánh tay của tôi, các cậu xem, buổi sáng tôi không có bị thương đúng không.” Trương Lực Hằng đưa cánh tay ra, cho bọn họ xem nơi kết vảy, lúc ấy cánh tay có chút trầy da, vết thương vẫn rất rõ ràng.
Cái miệng vết thương này không thể làm giả được. Trần Khoa Hi còn sờ sờ, rất thô ráp, cậu ta trăm phần trăm xác định cánh tay lão đại không có bị thương, cho dù buổi sáng đi ra ngoài bị thương, vậy thì tốc độ kết vảy cũng quá nhanh rồi!
Trần Khoa Hi nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Tống Triết bình tĩnh tự nhiên ngồi ở bên cạnh: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lão tứ, cậu nói cậu biết đoán mệnh là sự thật sao?”
Tống Triết búng tay một cái nói: “Đúng vậy, tôi không lừa các cậu! Không phải trước đó sợ các cậu bị dọa nên vẫn luôn giấu sao. Nhưng lão đại xảy ra chuyện, tôi không thể mặc kệ.”
Là bạn cùng phòng thân cận nhất của nguyên thân, nếu Tống Triết muốn chạy theo con đường xưa, vậy tất nhiên không thể gạt ba người bọn họ. Vừa lúc Trương Lực Hằng xảy ra chuyện, vừa vặn có thể dùng để làm cho bọn họ tiếp thu.
Trương Lực Hằng nghe Tống Triết nói xong, cảm động đến nước mắt lưng tròng: “Lão tứ, cậu đối xử với tôi thật tốt! Trước đó tôi còn tưởng cậu lấy tôi làm chuột bạch thí nghiệm, là tôi khờ, là tôi ngu ngốc, sau này tôi sẽ xem lời cậu nói như thánh chỉ mà nghe.”
Tống Triết dở khóc dở cười, đúng là bội phục. Tuy nghe xong toàn bộ, nhưng dù sao cũng không có tận mắt nhìn thấy tình huống, nội tâm của hai người bọn họ không có chấn động như Trương Lực Hằng, lúc này nhìn thấy biểu hiện của Trương Lực Hằng, bọn họ chỉ cảm thấy cay đôi mắt, giống như bọn họ đang gia nhập tổ chức tà giáo gì vậy.