Chúc Tri Chiết nhướng mày: "Ta thích, A Cừu cũng sẽ thích."
Chức Trúc không biết đã xảy ra chuyện gì: "?"
Cừu Dạ Tuyết không hiểu, lúc này không còn người nào khác, vì sao hắn còn phải diễn: "Điện hạ, ngài có biết cái này gọi là gì không?"
Chúc Tri Chiết cười đáp: "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó."
Cừu Dạ Tuyết: "?"
Chức Trúc ở bên cạnh Cừu Dạ Tuyết: "??"
Cừu Dạ Tuyết nghi ngờ mình đã đánh giá sai về Chúc Tri Chiết, mạch não của vị thái tử này có lẽ không giống người thường: "Điện hạ, cái này gọi là cưỡng mua ép bán."
Chúc Tri Chiết giả vờ suy nghĩ một lát: "Hai cái này có gì khác nhau sao?"
Y thản nhiên nói: "A Cừu, ta là người thô lỗ, không biết bao nhiêu chữ. Những chuyện nhỏ nhặt thế này ngươi đừng chấp nhặt."
Vừa nói, y vừa nghiêng người tiến lại gần Cừu Dạ Tuyết một chút: "Nhưng nếu A Cừu sẵn lòng dạy ta, ta cũng sẵn lòng học."
Cừu Dạ Tuyết nhìn Chúc Tri Chiết. Áp lực từ trên người y cùng với vẻ ngoài quá mức xâm lược không cần dùng đến lời nói cũng đủ để gây ra cảm giác nguy hiểm khi nhìn người khác. Không phải Cừu Dạ Tuyết không cảm nhận được.
Nhưng hắn thật sự không sợ.
Không những không sợ, Cừu Dạ Tuyết còn là người không chịu được người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, là người có thù tất báo: "Điện hạ, vừa nãy ở cung yến ngài nói thư pháp của ngài không tồi."
Hắn khẽ dừng lại, không đợi Chúc Tri Chiết tiếp tục diễn trò, liền mỉm cười, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo: "Câu này ta nhớ kỹ rồi. Nếu chữ của điện hạ viết ra không khiến ta hài lòng, dù cho Ngự sử đài có muốn tố cáo ta bao nhiêu bản tấu, ta cũng sẽ đem cái bảng hiệu đó đập ngay trước cửa Đông cung."
Chúc Tri Chiết thoáng khựng lại.
Y cụp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng trước mặt, càng làm y cảm thấy ngứa răng. Mùi hương thoang thoảng từ trên người Cừu Dạ Tuyết phảng phất theo cơn gió nhẹ bay tới.
Cừu Dạ Tuyết, trong thời gian này phải dựa vào chậu than và áo lông dày mới chịu nổi, lại có thể ngạo mạn đến mức không biết sống chết, còn dám ngẩng cao đầu trước mặt y, phơi bày hoàn toàn cổ họng ra dưới tầm mắt của y.
Khoảng cách này, y chỉ cần đưa tay ra là có thể bóp lấy, mảnh khảnh đến mức chỉ cần dùng một chút sức cũng có thể bẻ gãy.
Rất thú vị.
Nụ cười trên môi Chúc Tri Chiết càng tươi hơn: "Được. Khi nào viết xong, ta sẽ đợi ngươi đến đập."
Cừu Dạ Tuyết còn định đáp trả một câu nữa thì lúc đó tỳ nữ Ngẫu Hà từ trong xe ngựa bước ra.
Nàng cúi đầu hành lễ với Chúc Tri Chiết trước, sau đó nhẹ nhàng gọi Cừu Dạ Tuyết: "Thế tử."
Cừu Dạ Tuyết nhìn nàng, kịp thời thu lại thái độ: "Điện hạ, trời đã tối rồi, ta xin cáo từ trước."
Chúc Tri Chiết liếc nhìn Ngẫu Hà một cái, thoáng dừng lại trong chốc lát.
Nhận ra ánh nhìn của đối phương, Cừu Dạ Tuyết âm thầm chắn trước mặt nàng.
Chúc Tri Chiết khẽ cười, che giấu suy nghĩ của mình: "A Cừu, bên cạnh ngươi có hơi nhiều mỹ nhân rồi đấy."
Lần trước Cừu Dạ Tuyết cố tình nói như thế trước mặt Chúc Tri Chiết chỉ là để che giấu sự mệt mỏi của bản thân, nhưng không có nghĩa hắn sẽ để Ngẫu Hà bị bắt nạt.
Cho nên, hắn lập tức lạnh giọng nói: "Điện hạ, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nhưng nhìn một chút thôi là đủ rồi. Dù sao, mỹ nhân này cũng đã có chủ rồi, phải không?"
Chúc Tri Chiết nhếch môi: "A Cừu yên tâm."
Y thản nhiên nói: "Trong mắt ta, mỹ nhân khắp thiên hạ, chẳng có ai sánh được một nửa của A Cừu."
Nói xong, như thể đang dạy Cừu Dạ Tuyết cách làm một tên ăn chơi đạt chuẩn, y đưa tay quấn lấy một sợi tóc của Cừu Dạ Tuyết trong lòng bàn tay, ngón tay cái khẽ mơn trớn, sau đó cúi đầu dùng sống mũi, khẽ chạm vào.