Giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy ý trêu chọc vang lên: "A Cừu, ngay cả một sợi tóc của ngươi cũng thơm đến mức làm ta thần hồn điên đảo."
"A Cừu, lòng dạ của ngươi mềm yếu quá rồi."
Trong xe ngựa.
Chức Trúc ngồi dưới tay Cừu Dạ Tuyết, không dám lên tiếng.
Ngẫu Hà thì nhẹ nhàng thấm ướt khăn, sau đó dựa theo lời dặn dò mà lau tóc cho Cừu Dạ Tuyết.
Cừu Dạ Tuyết cầm chiếc lò sưởi nhỏ trong tay, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng đến thấu xương.
Nếu không phải vì quan niệm "thân thể, tóc và da đều nhận từ phụ mẫu" thì vừa rồi khi Chúc Tri Chiết chạm vào hắn, hắn chắc chắn sẽ lập tức yêu cầu Ngẫu Hà đưa kéo, sau đó cắt đứt sợi tóc đó ngay trước mặt đối phương!!
"Thế tử." Ngẫu Hà ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Giận dữ quá tổn hại đến sức khỏe."
Chức Trúc cũng nhỏ giọng bổ sung: "Lại nói nữa thì cũng là ngài tự muốn chơi trò tình chàng ý thϊếp với ngài ta mà…"
"Chức Trúc." Cừu Dạ Tuyết không cảm xúc: "Ta biết ngươi không phải người câm."
Ngẫu Hà liếc nhìn nàng một cái, ra hiệu cho nàng đừng thêm dầu vào lửa.
Chức Trúc le lưỡi, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nàng hiếm khi thấy Thế Tử tức giận như vậy. Cơn tức giận này không phải là cơn giận dữ, mà là một loại cảm xúc mà Chức Trúc không thể diễn tả được.
Trong lòng Cừu Dạ Tuyết đang bừng bừng lửa giận, liếc qua mái tóc đang được Ngẫu Hà lau khô, cảm giác khó chịu trên trán càng tăng lên.
Hắn không có hứng thú với nữ nhân, nhưng không có nghĩa là hắn thích nam nhân.
Kể từ khi biết những thứ này, Cừu Dạ Tuyết đã cảm thấy không thoải mái, vẫn luôn tránh né.
Hắn cũng nhìn ra Chúc Tri Chiết không có ý gì với mình, những hành động của y chẳng qua chỉ là cố tình làm hắn ghê tởm, còn có kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Cừu Dạ Tuyết: “Hắn biết rồi.”
Chức Trúc: “Sao ạ?”
Cừu Dạ Tuyết nói: “Hắn biết danh tiếng ăn chơi háo sắc bên ngoài của ta là giả vờ.”
Vừa rồi Chúc Tri Chiết dùng những hành động ấy, là đang ám chỉ châm biếm khả năng diễn xuất tồi tệ vào hôm đó của hắn.
Chức Trúc nghe xong, kinh ngạc mắt mở to. Ngẫu Hà thì lại bình tĩnh hơn nhiều, sau khi lau khô tóc cho Cừu Dạ Tuyết, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Thế tử muốn làm gì?”
Giọng nói của Ngẫu Hà dịu dàng, không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng Chức Trúc lại xoa xoa cánh tay: “Ngẫu Hà tỷ, dù sao đó cũng là thái tử, không dễ gϊếŧ đâu, phải không?”
Ngẫu Hà không đáp, chỉ mỉm cười cúi đầu, chờ Cừu Dạ Tuyết ra lệnh.
Nàng là tử sĩ của Cừu Dạ Tuyết, nàng biết tính cách của hắn đa phần sẽ không để nàng mạo hiểm, nhưng nàng không vì thế mà cảm thấy may mắn hay vui mừng.
Bởi vì Ngẫu Hà là tự nguyện. Bất kể là khi nào, ở đâu, chỉ cần Cừu Dạ Tuyết gật đầu, dù khó đến mấy nàng cũng sẽ thử, dù cho kết cục có thể là nàng sẽ chết.
Quả thật, muốn gϊếŧ Chúc Tri Chiết không hề dễ dàng, không chỉ vì y là thái tử, mà còn vì nội lực của y thâm hậu, võ công tuyệt đỉnh.
Ngẫu Hà hiểu rõ nàng không đánh lại y, cho dù y cộng thêm Á Thanh, Chức Trúc, cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc, nhưng đó không phải là lý do để nàng không làm.
“Không cần.” Cừu Dạ Tuyết cười nhạo một tiếng: “Ta bị lộ rồi, nhưng hắn cũng thế. Vị thái tử này không ngu ngốc như người ta đồn đãi.”
Nếu không, làm sao y có thể nhận ra hắn đang diễn?
Cừu Dạ Tuyết ngả người ra sau, cả người dựa vào bức tường xe được bọc đệm mềm mại, đôi mắt mệt mỏi nhưng ẩn chứa một ánh sáng lạnh lùng: “Hôm nay hắn cố tình chọc ta, ta cũng phải đáp lễ.”
Hắn khẽ nhếch môi: “Ta nhớ thái tử đã đến tuổi đội mũ cột tóc rồi, nội các và lễ bộ đang chọn thái tử phi và trắc phi cho hắn đúng không?”