Cứu Mạng!!!

Chương 9

Nghe thấy những lời này, y mỉm cười khó hiểu, ánh mắt càng thêm hứng thú, nhưng cũng không nói gì thêm.

Cả buổi yến tiệc này, Cừu Dạ Tuyết hầu như đều phải chịu đựng ánh mắt trần trụi của Chúc Tri Chiết.

Giữa chừng, Khánh Phong Đế còn nhắc tới chuyện gắn bảng hiệu lên phủ của hắn, hỏi hắn muốn đề chữ gì.

Một kẻ phóng đãng không học vấn, trong bụng lẽ ra không có mực, cũng không biết phải làm thế nào cho đúng, tốt nhất là lại làm ra trò cười chẳng ra sao.

Cừu Dạ Tuyết còn chưa kịp tự hạ mình, thì lại bị Chúc Tri Chiết xen ngang: “Phụ hoàng, người vất vả trăm công nghìn việc, những việc này để nhi thần làm thay người thì hơn.”

Y cười tủm tỉm nhìn Cừu Dạ Tuyết: “Chữ của ta cũng tạm ổn.”

Cừu Dạ Tuyết: “…”

Chẳng phải chuyện đề bảng đều do Lễ bộ lo liệu sao, liên quan gì đến chữ đẹp hay xấu?

Rõ ràng Khánh Phong Đế cũng bất ngờ: “Ồ? Thái tử, ngươi muốn tự tay viết à?”

Chúc Tri Chiết: “Nhi thần với A Cừu vừa gặp đã thân, nhi thần thích cái gì, A Cừu chắc chắn cũng sẽ thích.”

Cừu Dạ Tuyết cảm thấy người này lại đang có âm mưu gì đó, liền từ chối: “Chuyện nhỏ nhặt này, không cần làm phiền điện hạ đâu.”

“Ây da, A Cừu.” Giọng điệu của Chúc Tri Chiết vô cùng thân mật: “Giữa chúng ta mà còn khách khí như vậy làm gì, ta thật sự sẽ giận đấy.”

Cừu Dạ Tuyết mỉm cười.

Khánh Phong Đế rõ ràng rất khoan dung, yêu chiều y đến cùng cực, nếu không mỗi năm cũng không có các bản tấu chương từ Ngự sử đài tố cáo Thái tử thất đức, Thái tử tàn bạo, Thái tử thế này thế nọ, nhưng địa vị của Chúc Tri Chiết vẫn luôn vững như bàn thạch.

Cho nên, chỉ cần Chúc Tri Chiết mở miệng, Khánh Phong Đế liền lập tức đồng ý.

Hoàn toàn không cần đến ý kiến của Cừu Dạ Tuyết.

Sau khi cung yến tan, có cung nữ đến dẫn đường cho Cừu Dạ Tuyết, nhưng lại bị Chúc Tri Chiết chặn lại: “Không cần, ta sẽ tiễn thế tử.”

Cừu Dạ Tuyết không để lộ dấu vết gì mà chỉ khẽ cau mày.

Hắn không biết võ công, nhưng tỳ nữ và tiểu đồng đều phải chờ đợi bên xe ngựa. Hơn nữa, dù gì đây cũng là hoàng cung, có Cấm vệ quân đứng đầu canh giữ, ám vệ cũng không thể vào được.

Nếu là người khác, Cừu Dạ Tuyết không sợ chút nào.

Dù sao hắn cũng là thế tử Tuế Nam, ngay cả hoàng đế của Kham Triều cũng phải kiêng dè phụ thân hắn, sợ hắn gặp chuyện ở kinh thành, mười vạn thiết kỵ ở Tuế Nam sẽ bắc phạt tiến vào kinh đô.

Nhưng vị thái tử mà Cừu Dạ Tuyết chưa từng cân nhắc tới này…

Cừu Dạ Tuyết thật sự không biết y lại định giở trò gì.

Hắn lại không thể từ chối, còn chưa kịp nói gì, Chúc Tri Chiết đã nhẹ nhàng dùng mấy lời như: "Chẳng phải chỉ có năm ngày không gặp, A Cừu đã trở nên xa cách với ta rồi sao? Năm ngày qua là do ta bị cảm lạnh, ta sợ sẽ lây sang ngươi sẽ làm bệnh của ngươi nặng thêm, cho nên không đến tìm ngươi. Không lẽ A Cừu vì chuyện này mà giận ta?" Chặn họng.

Cừu Dạ Tuyết lễ phép chào hỏi, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị nghi ngờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ ánh mắt đủ loại từ các quan lại, hoàng thân quốc thích.

Được.

Người này nhất định muốn chơi chiêu này đúng không?

Vậy thì hắn sẽ chơi với y.

Chỉ là Cừu Dạ Tuyết cứ nghĩ Chúc Tri Chiết sẽ làm gì đó, nhưng sau khi rời đi cùng hắn, Chúc Tri Chiết không tiếp tục trêu đùa đùa, chỉ lặng lẽ khoanh tay dẫn hắn đi qua từng cánh cửa cung.

Mãi cho đến khi đưa hắn tới trước xe ngựa, y mới mở miệng: "Bảng hiệu, mấy ngày nữa ta sẽ gửi đến cho ngươi."

Cừu Dạ Tuyết cười nhẹ: "Điện hạ không định hỏi ý kiến của ta sao?"