Editor: L’espoir
*
Ba lô leo núi rất to, có rất nhiều túi, đeo vào cũng rất vừa người, rất hợp ý của Bùi Nhiễm, cô ném cuộn băng keo kia vào, đeo găng tay và khăn quàng cổ, mang giày ra ngoài.
Khóa vân tay trên cửa vẫn còn sáng đèn nhỏ, vẫn hoạt động bình thường, ước chừng có nguồn điện độc lập tích hợp sẵn, Bùi Nhiễm khóa cửa kỹ, đi ra hành lang.
Máu ở ngoài hành lang bên ngoài đã khô lại, màu sắc biến thành màu đen, vẫn còn mùi tanh như trước.
Mất điện, chỉ có đèn khẩn cấp ở hành lang còn sáng, bảng hiển thị của thang máy thì tối đen, Bùi Nhiễm mở cửa cầu thang bộ, đi xuống cầu thang bộ.
Tiếng bước chân vang vọng trong cầu thang trống trải, kéo dài xuống tận tầng dưới cùng mà chẳng thấy bóng người nào.
Lễ tân của tòa nhà cũ kỹ và đơn sơ, không có ai ở đó, chỉ có máu thịt vương vãi khắp nơi, không biết là ai đã gặp xui xẻo.
Bùi Nhiễm đẩy cửa cao ốc ra, đi ra đường cái.
Bầu trời vẫn xám xịt như cũ, ánh mặt trời ảm đạm, không khí mùa đông lạnh lẽo, trên đường không có người, cũng không có xe, trên mặt đường thỉnh thoảng có những mảnh thịt nát bắn tung tóe, mùi máu tanh không quá nồng, chỉ thoang thoảng một chút, phiêu tán trong không khí lạnh lẽo như có như không.
Bùi Nhiễm dọc theo đường cái đi về phía trước, qua hai ngã tư, cuối cùng cũng nhìn thấy người.
Khu thương mại hiện đang hỗn loạn.
Có một số cửa hàng khóa chặt cửa, có một số cửa lại mở toang.
Khắp nơi đều có người chết, khủng hoảng lan tràn, những người đầu tiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình đang điên cuồng tranh giành đồ tiếp tế.
Mỗi người đều vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt hoảng loạn, như thể ngày tận thế đã đến.
Cảnh tượng hỗn loạn này khiến trong l*иg ngực Bùi Nhiễm dâng lên một cảm giác thân thuộc—— như thể mình trở lại thế giới quen thuộc.
Cửa hàng lớn nhất trong khu vực này là một siêu thị, cửa siêu thị mở toang, kệ hàng bừa bộn, không có một nhân viên nào làm việc, một dãy quầy thu ngân tự phục vụ chỉ là thùng rỗng kêu to, không ít người ôm túi lớn túi nhỏ lao thẳng ra ngoài, còn có nhiều người đang chạy vào bên trong.
Nghĩ cũng biết, việc tranh giành bắt đầu như thế nào.
Có người trong nhà hết đồ ăn, vào thời điểm này, điều đầu tiên họ làm là đến siêu thị để bổ sung.
Nhưng mà mất điện và mất kết nối internet, hệ thống thu ngân của siêu thị không thể hoạt động bình thường, nói chuyện là sẽ chết, không có nhân viên nào còn tâm trí để ở lại vị trí của họ vào lúc này.
Cục Trị An cũng nổ tung, càng khiến người ta không còn e ngại gì nữa.
Một người đàn ông ôm một đống túi bánh mì chạy vội ra khỏi siêu thị, đυ.ng mạnh vào vai Bùi Nhiễm.
Người đàn ông vẫn không dừng bước chân, thuận miệng mắng: “Mày bị đui hả, đi đường không biết nhìn à…”
Bùi Nhiễm yên lặng tránh sang bên cạnh vài mét.
Bùi Nhiễm nghĩ thầm: Ông rất nhanh sẽ không phải nhìn đường nữa.
Người đàn ông vừa nói xong, bản thân gã mới nhận ra.
Gã sợ ngây người, vô thức dừng bước, mắt trợn tròn đầy sợ hãi, không còn quan tâm đến ổ bánh mì đang ôm trong tay nữa, cố hết sức ấn chặt miệng mình, như muốn nuốt lại lời vừa nói.
Tuy nhiên, lời đã nói ra thì không thể rút lại được.
Một, hai, ba.
“Ầm”.
Trên mặt đường lại có thêm một mảng lớn máu thịt nổ tung, cùng với vô số mẩu vụn bánh mì vương vãi đầy đất.
Bùi Nhiễm cố gắng tránh sang một bên hết mức có thể, tránh xa những người đang chạy loạn xạ xung quanh, đồng thời ánh mắt tìm kiếm tiệm thuốc.
Trong đám đông hỗn loạn, Bùi Nhiễm bỗng nhiên nhìn thấy có một cô gái mặc áo khoác màu đen đứng ở ven đường.
Vóc dáng cô ấy không cao, chiếc khăn quàng cổ che khuất nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen tuyền, bên cạnh là một màn hình ảo phóng to gần bằng nửa người.
Cô ấy không dùng chế độ hình ảnh, trên màn hình là những chữ cái lớn được gõ trực tiếp từ ghi chú:
【Đừng lên tiếng, sẽ nổ tung đấy!】
【Không được dùng vòng tay để gửi tin nhắn cho người khác!】
…