Editor: L’espoir
*
Bùi Nhiễm đọc từng cái một, đều là tin tức cô đã biết.
Ánh mắt của cô rơi vào đoạn cuối cùng.
【Tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ xe bay nào!】
【Tất cả xe bay đều được trang bị hệ thống tương tác trí tuệ nhân tạo, lời nhắc bằng giọng nói AI khi khởi động không thể tắt, sẽ làm xe nổ thành mảnh!!】
Hóa ra không chỉ con người, mà cả những chiếc xe biết nói cũng có thể gây ra nổ vì lời nói.
Chẳng trách tất cả các xe bay bay tới bay lui đều không thấy đâu, những người trên xe bay đều đã chết rồi.
Cô gái này còn gửi đi một thông điệp vô cùng quan trọng khác nữa——
Gõ chữ cho người khác xem thì không sao, chỉ khi nào gửi tin nhắn bằng vòng đeo tay thì mới có chuyện xảy ra.
Không ai biết quy tắc, thử sai đều phải trả giá bằng mạng sống, ở thời điểm này, tập hợp tất cả những quy tắc đã được khám phá và truyền đạt lại cho người khác là vô cùng quan trọng.
Những người xung quanh bận rộn chạy toán loạn để tranh giành đồ tiếp tế như những con ruồi không đầu, chỉ có một cô gái đứng yên đó, như một tảng đá bất động giữa dòng nước chảy xiết.
Trao đổi, là nguyên tắc sinh tồn cơ bản của hầm trú ẩn, Bùi Nhiễm đã có được thông tin hữu ích, nên trả ơn bằng thông tin.
Bùi Nhiễm cúi đầu viết chữ, sau đó yên lặng đi tới trước mặt cô ấy, đứng lại cách đó vài bước, phóng to màn hình ảo của vòng tay rồi xoay về phía cô ấy.
Màn hình vòng đeo tay hiển thị:
【Phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ cơ thể người là khoảng bán kính một mét, thời gian từ lúc phát ra tiếng nổ đến khi nổ ước chừng ba giây, vì vậy có ba giây để rời khỏi phạm vi vụ nổ】
Đây là thông tin mới chưa có trong danh sách màn hình, cô gái đọc một lượt, trao đổi ánh mắt với Bùi Nhiễm, ngay lập tức thêm dòng chữ này vào màn hình.
Trong lòng Bùi Nhiễm chỉ nhớ tới thuốc men, tiếp tục băng qua dòng người, bước nhanh về phía trước.
Tiệm thuốc nằm ở ngay phía trước, cửa cũng mở toang, kệ hàng lộn xộn, hộp thuốc rơi lả tả đầy đất.
Bên trong có rất nhiều người.
Mặc dù có nhiều người, nhưng không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đang yên lặng tìm kiếm thuốc.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy trong cửa hàng, tiếng va chạm vào kệ hàng và tiếng hộp thuốc rơi xuống đất.
Đã từng có người chết ở đây, trên sàn nhà đầy những dấu chân dính máu dẫm đạp lộn xộn, không có một nhân viên nào, có lẽ họ đã chết hoặc đã chạy trốn.
Bùi Nhiễm cẩn thận tránh né mọi người hết mức có thể, đi dọc theo kệ hàng để tìm kiếm.
Trên kệ bày hàng, dưới sàn, tất cả đều là những loại thuốc có thể cứu mạng người, cái gì cần có cũng có hết.
Với nguồn tài nguyên dồi dào như vậy, tim Bùi Nhiễm không tự chủ được đập nhanh hơn.
Chỉ là rất nhiều hộp thuốc đều bị ném dưới đất, viên con nhộng xẹp xuống, viên thuốc và bình thuốc thủy tinh vỡ vụn pha lẫn với nhau, giẫm nát vụn.
Bùi Nhiễm đau từng khúc ruột.
Cô vừa tìm tòi, vừa tiện tay đặt những thứ thuốc trân quý rơi dưới đất này lại trên kệ hàng, rồi lấy thêm một số loại thuốc thông dụng mà trong nhà không có.
Đi một vòng trong tiệm thuốc như vậy, cô vẫn không tìm thấy JTN34 kia.
Bùi Nhiễm lại phát hiện một điều, bao bì của JTN34 hoàn toàn khác với bao bì của các loại thuốc trong hiệu thuốc.
Các loại thuốc trong hiệu thuốc đều có bao bì bên ngoài lòe loẹt, in đầy nhãn hiệu, nhà sản xuất, công dụng chính, thành phần chính, cách sử dụng và liều dùng, v.v., nhưng hộp thuốc của JTN34 lại vô cùng đơn giản và mộc mạc, ngoại trừ hàng chữ cái và con số này, không có cái gì cả.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Một trận tiếng đập đồ truyền đến, khá đột ngột trong tiệm thuốc yên tĩnh.
Bùi Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy trong góc tiệm thuốc, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang giơ cao ghế tròn lên, dùng hết sức đập vào một cái tủ.
Chiếc áo măng tô màu xanh navy trên người hắn được may rất tinh tế, chất liệu cao cấp, ánh lên độ bóng mờ, nhưng phần vạt trước lại đầy những vết bẩn sẫm màu.