Editor: L’espoir
*
Hình như là thuốc.
Bùi Nhiễm kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, trong ngăn kéo có một hộp thiếc nhỏ màu đen.
Mở ra, bên trong trống rỗng.
Vốn dĩ bên trong dường như phải có thuốc viên.
Cô mở nắp hộp, lấy ra một viên thuốc, nuốt cùng với nước, động tác này dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Viên thuốc trong hộp thiếc đã hết, nhưng có vẻ như vẫn còn ở đâu đó.
Dựa vào bản năng chỉ dẫn, Bùi Nhiễm đi vào phòng vệ sinh, lấy ra một cái hộp nhỏ từ sâu trong tủ quầy.
Trên nắp hộp màu trắng in chữ thập đỏ, Bùi Nhiễm mở nắp hộp ngay tại chỗ.
Bên trong được sắp xếp gọn gàng các loại lọ và hộp giấy, đều là những loại thuốc thường dùng.
Trong hầm trú ẩn, thuốc men luôn khan hiếm, nguồn lực và dây chuyền sản xuất hạn chế không đủ để duy trì nguồn cung cấp cho các khu định cư của con người.
Tiêu chảy và nhiễm trùng vết thương thông thường đều có thể khiến người ta mất mạng, có đôi khi sự sống chết của một người chỉ phụ thuộc vào việc họ có được một hộp thuốc kháng sinh hay không.
Trong chiếc hộp nhỏ, có nhiều loại kháng sinh quý giá, cùng với kem bôi sát trùng, thuốc giảm đau và hạ sốt, thuốc cảm cúm, thuốc trị tiêu chảy,… Thậm chí còn có vitamin tổng hợp và một số loại thuốc bổ mà Bùi Nhiễm không hiểu rõ.
Lật qua lật lại, Bùi Nhiễm phát hiện ra trên nắp hộp có một ngăn bằng vải bạt có khóa kéo, bên trong hình như có thứ gì đó.
Cô đưa tay vào sờ soạng, móc ra một cái túi giấy nhỏ, bên trong có một hộp giấy nhỏ hình chữ nhật.
Hộp giấy in vô cùng đơn giản, không có cái gì cả, chỉ có một hàng số hiệu màu đen——
JTN34.
Bên trong hộp thuốc vẫn trống không, nhưng có một tờ hướng dẫn sử dụng, trên đó viết:
【Có thể điều trị phản ứng đào thải đối với chi giả cơ khí do kết nối sâu giữa một mô hình cụ thể của chi giả cơ khí với hệ thần kinh】
【Đường uống. Người lớn mỗi ngày 1 lần, mỗi lần 1 viên】
Dưới cùng có một dòng cảnh báo có dấu chấm than màu đỏ: 【Tự ý ngưng thuốc sẽ gây sốt, nhiễm trùng nặng, thậm chí có thể dẫn đến các phản ứng gây tử vong】
Bùi Nhiễm nhìn mấy chữ “phản ứng gây tử vong” bèn rơi vào im lặng.
Thuốc hết rồi, chẳng trách nguyên chủ lại thêm năm dấu chấm than sau chữ JTN34.
Chỉ bằng mấy chữ “phản ứng gây tử vong” này, nó chỉ nhận được năm dấu chấm than, quả là hơi oan ức.
Cơn đau trên vai tiếp tục lan rộng.
Bùi Nhiễm lại nhìn thoáng qua túi giấy nhỏ.
Trên túi giấy dùng chữ màu lam in tên hiệu thuốc—— hiệu thuốc Wolin.
Hiệu thuốc Wolin, cái tên này Bùi Nhiễm nghe quen quen.
Ngày hôm qua, trên đường đi xe buýt về nhà, cô có nhìn thấy bảng hiệu chữ lam trên nền trắng này nằm ở tầng trệt của một tòa nhà gần đó, chỉ cách đây hai ngã rẽ.
Bên kia là một một khu thương mại nhỏ với đủ loại cửa hàng, nhộn nhịp hơn một chút.
Cho dù tình hình hiện tại có hỗn loạn đến đâu, nghĩ cho mạng sống của mình, cô phải đến đó.
Bùi Nhiễm lục lọi trong ngăn tủ, tìm được một thứ cô nhìn thấy ngày hôm qua—— một cuộn băng dính bản rộng.
Băng dính màu đen, rộng khoảng 5cm, trông có vẻ dính khá tốt, Bùi Nhiễm cắt một đoạn, đi vào phòng vệ sinh soi gương, mím chặt miệng, cẩn thận dán băng dính lên.
Dán ngang từ má trái sang má phải, dán thật chặt.
Chỉ cần lên tiếng là sẽ chết, ở một mình trong căn hộ có thể giữ im lặng, như tình hình bên ngoài lại phức tạp hơn nhiều, không dám chắc mình sẽ vô thức lên tiếng.
Bùi Nhiễm không tin vào bản thân mình lắm, vẫn cảm thấy phong tỏa vật lý sẽ an toàn hơn một chút.
Bùi Nhiễm soi gương, buộc tóc rối xù lên, vài động tác gọn gàng đã tạo thành một búi tóc đuôi ngựa.
Chỉ qua một ngày hạnh phúc, thế giới này đã đảo lộn.
Nhưng cho dù có loạn hơn nữa, nơi này vẫn tốt hơn hầm trú ẩn rất nhiều.
Chỉ cần không nói lời nào.
Tuyệt đối không thể nói chuyện.
Bùi Nhiễm quấn khăn quàng cổ, lục lọi trong tủ quần áo, tìm thấy một chiếc balo leo núi của nguyên chủ.