Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 21

Editor: L’espoir

*

Bên này cũng có tòa nhà bị nổ tung.

Ở lại trong tòa nhà có thể không an toàn.

Khi Bùi Nhiễm đang có ý định rút lui thì tiếng nổ mạnh bên ngoài dừng lại, tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.

Một vụ nổ vừa rồi xảy ra ngay tại nơi Bùi Nhiễm có thể nhìn thấy, giữa các tòa nhà đột nhiên trống không.

Bùi Nhiễm biết đó là nơi nào, ngày hôm qua lúc đi ngang qua có nhìn thấy, ngay tại khu thương mại gần đó là một tòa nhà cao và đẹp, trên thân tòa nhà ghi chữ “Thư viện Liên bang”.

Ngải Hạ cũng gửi tin nhắn tới:

【Đại học Liên bang không còn nữa! Tòa nhà của trường trung học bên cạnh cũng không còn luôn! Bạn cùng phòng của tôi đang học nghiên cứu sinh ở đại học Liên bang đúng lúc không ở trong tòa nhà, lúc mới bắt đầu cậu ấy vẫn không biết cách thêm chữ vào ảnh, nên gửi thẳng cho tôi một biểu tượng cảm xúc có nội dung “Trường học nổ tung”】

Được, lời ít mà ý nhiều.

Bùi Nhiễm cũng gửi cho Ngải Hạ một bức ảnh thư viện biến mất.

Vòng tay rung lên.

Lại là một tấm hình nền trắng chữ đen, lần này, cột người gửi tin nhắn khác trước, viết là “Bộ Quốc phòng và An ninh Liên bang”.

Trên đó viết:

【Tất cả công dân Liên bang xin chú ý】

【Im lặng đã bắt đầu】

【Vui lòng không nói chuyện, xin đừng gửi bất kỳ văn bản nào cho người khác. Chỉ có trao đổi hình ảnh mới an toàn. Nhắc lại. Hiện nay chỉ có trao đổi hình ảnh mới an toàn.】

Lần này phía dưới lại có thêm một đoạn mới:

【Nếu bạn đang ở trong bất kỳ loại tòa nhà nào sau đây, hãy sơ tán ngay lập tức: cơ quan chính phủ Liên bang, cơ quan quân sự Liên bang, Cục Trị An, thư viện, trường đại học, viện nghiên cứu khoa học, công ty công nghệ…】

Danh sách rất dài, hơi kỳ lạ.

Các cơ quan chính phủ và quân sự của Liên bang bị tấn công xem như là điều bình thường, không biết vì sao lại phải đánh bom trường học và thư viện.

Ít nhất nhà dân tạm thời an toàn.

Bùi Nhiễm cố gắng tìm kiếm những thông tin còn sót lại trong đầu nguyên thân.

Thế giới này chủ yếu có hai đại lục, đại lục Đông Manya và đại lục Xitiste, ngoài ra, còn có những lục địa và các đảo lẻ tẻ lớn nhỏ không đồng đều, toàn bộ hành tinh đã thống nhất thành một Liên bang, gần như không có kẻ thù bên ngoài.

Những tổ chức bất hợp pháp lớn nhỏ có thể gây ra các vụ khủng bố, không biết có phải là do họ làm hay không.

Tiếng nổ mạnh bên ngoài vẫn còn kéo dài, qua thêm một trận nữa, cuộc tấn công cuối cùng cũng dừng lại.

Ngải Hạ lại gửi thêm một bức ảnh nữa:

【Cô đã nhận được tin nhắn cảnh báo mới chưa? Có vẻ như căn hộ vẫn ổn. Tôi sẽ về nhà, bên ngoài không an toàn lắm.】

Bùi Nhiễm cũng trả lời bằng hình ảnh: 【Nhận được rồi. Tôi cũng định ở nhà luôn】

Bùi Nhiễm nhìn quanh căn hộ nhỏ của mình.

Nếu như toàn bộ Liên bang đều thất thủ, trốn trong căn hộ này là một lựa chọn tốt.

Bức tường ở đây khá dày, cửa sổ và cửa ra vào đều chắc chắn, giống như một pháo đài.

Núp trong đây, tránh xa đám đông, tạm thời có thức ăn và nước uống, chỉ cần bản thân không nói năng linh tinh kích hoạt vụ nổ là có thể cầm cự được một thời gian, xem tình thế sẽ phát triển như thế nào.

Bùi Nhiễm lại tính toán số lượng thức ăn một lần nữa, kiểm tra lại lượng nước dự trữ trong các chai lọ, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác mơ hồ không nói rõ được.

Giống như trái tim bị treo lơ lửng bởi một việc gì đó dang dở, không yên tâm chút nào.

Không liên quan đến thức ăn và nước uống.

Cô mở bản ghi chú trong vòng tay lại một lần nữa, tìm thấy chuỗi chữ cái và số được ghi trên đó.

JTN34.

Theo sau là năm dấu chấm than.

Từ bả vai phải truyền đến một cơn đau nhức âm ỉ, cảm giác đau nhẹ lan tỏa như tơ nhện, tập trung ở điểm nối giữa cánh tay kim loại và vai, chậm rãi khuếch tán về phía xương bả vai và xuống eo.

Đau đớn lan tràn khắp nơi như thể đả thông kinh mạch nào đó, trong đầu Bùi Nhiễm hiện lên những kí ức lờ mờ.