Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 20

Editor: L’espoir

*

Cô buông thõng ngón tay, mở sổ ghi chép, đánh chữ trên đó, chụp màn hình.

【Còn sống, bên tôi cũng vậy. Cậu có biết phạm vi xảy ra lớn đến mức nào không?】

Cô thầm hít sâu một hơi, rồi nhấn nút “Gửi đi”.

Đợi một phút đồng hồ, tạm thời vẫn chưa chết.

Có hình ảnh mới truyền vào vòng tay, Ngải Hạ có vẻ rất sẵn lòng trao đổi thông tin, nên cô ấy trả lời khá nhanh.

【Thật tốt quá】

【Tôi đã đoán được cậu nhất định còn sống mà】

【Tôi đã hỏi bạn học của tôi ở thành phố Tây Thái rồi, bên cậu ấy cũng vậy】

【Tôi cũng gửi tin nhắn cho người bạn đang làm việc ở bến cảng Ellen ở phía bắc, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa trả lời tôi, rất bất thường, đoán chừng bên đó đã xảy ra chuyện rồi】

【Bây giờ tôi đang nghi toàn bộ Liên bang đều không an toàn nữa, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?】

Bùi Nhiễm cũng không biết.

Trong thế giới hầm trú ẩn, trao đổi là nguyên tắc cơ bản nhất.

Thông tin giống như hàng hóa, đều là những tài nguyên quý giá, trao đổi hàng hóa lấy hàng hóa, trao đổi thông tin lấy thông tin.

Đã có được thông tin hữu ích, thì nên cung cấp thông tin, Bùi Nhiễm suy nghĩ một chút, cúi đầu gõ chữ lên hình ảnh.

【Tôi không biết nữa. Nhưng tôi có một lời khuyên, cố gắng tránh xa những người khác.】

Ngải Hạ trả lời: 【Tại sao?】

Bùi Nhiễm: 【Tôi đã quan sát vài vụ nổ, nhận thấy ảnh hưởng của nó không chỉ giới hạn ở những người lên tiếng nói chuyện, thực tế là nó có thể xé xác tất cả các sinh vật sống trong bán kính 1,5 mét】

Bùi Nhiễm: 【Cẩn thận người đứng bên cạnh cậu đột nhiên lên cơn động kinh】

Cùng chen chúc trong phòng nghỉ với một nhóm người, nếu có ai đó lên tiếng, muốn trốn cũng chưa chắc có chỗ để trốn.

Ngải Hạ có lẽ là bị dọa, qua một lúc sau mới gửi lại: 【Bùi Nhiễm, cảm ơn cậu nha】

Đi theo một biểu tượng cảm xúc trái tim.

Trái tim mà Ngải Hạ gửi rất lớn, vào lúc này vẫn còn có tâm trạng gửi biểu tượng cảm xúc. Có điều, biểu tượng cảm xúc thì có sẵn, muốn dùng lúc nào cũng được, nhanh chóng và an toàn, dễ dàng hơn nhiều so với chỉnh sửa ảnh.

Bùi Nhiễm lật xem kho biểu tượng cảm xúc của nguyên chủ, rồi gửi lại một trái tim.

Cô mở danh bạ ra.

Trong danh sách không có nhiều người lắm, có người thoạt nhìn là bạn học hoặc đồng nghiệp, có người có vẻ như là người bán bảo hiểm, Bùi Nhiễm không phân biệt ai, đều gửi cho mọi người một bức ảnh có dòng chữ “Đừng nói chuyện”.

Tin nhắn cá nhân vẫn thông suốt, nếu có thể liên lạc được với những người khác, thì có thể thu thập được nhiều thông tin hơn.

Đáng tiếc cô gửi đi nhiều như vậy, mà không nhận được hồi âm nào.

Có lẽ nhiều người đã chết trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngược lại Ngải Hạ, lại gửi hình ảnh tới, trên đó viết: 【Chờ một chút, bên tôi lại có thứ gì đó nổ tung rồi】

Bùi Nhiễm thắc mắc: Vào lúc này, nổ tung không phải là điều bình thường sao?

Ngải Hạ: 【Là Cục Trị An, ngay sát bên cạnh chúng tôi luôn! Cục Trị An hoàn toàn nổ tung rồi!】

Ngải Hạ: 【Cả tòa nhà đều vỡ thành mảnh vụn rồi! Một đống lớn bột phấn nát bấy! Mới vừa nãy thôi mặt đất chỗ tôi còn rung chuyển! Để tôi gửi cho cậu xem】

Lần này cô ấy gửi một bức ảnh.

Ống kính được chụp từ lối vào siêu thị, kệ hàng đổ nghiêng ngả, đồ đạc rơi vãi khắp nơi, cửa kính của siêu thị vỡ nát, khói bụi cuồn cuộn ngoài cửa.

Có thể mơ hồ nhìn thấy tòa nhà đối diện đã biến mất, phần chính của tòa nhà bị vỡ vụn.

Bùi Nhiễm nghĩ thầm, cách vỡ đều đặn như vậy vẫn giống với hiệu quả tấn công của súng cực nổ.

Chỉ có điều lần này năng lượng được điều chỉnh cao hơn, phá hủy toàn bộ tòa nhà.

Nghĩ cũng biết, mức năng lượng có thể làm cho xi măng cốt thép nát bấy, những người bên trong đã tử vong từ lâu rồi.

Ngoài cửa sổ, một trận sấm rền ù ù vang lên, Bùi Nhiễm ngẩng đầu.

Nhìn ra ngoài qua khe hở của rèm cửa, nhiều hướng đều có cột khói bụi bay lên trời, không giống như khói bụi màu xám đen do bốc cháy, mà giống các mảnh vật liệu xây dựng bị văng lên trời khi nổ tung.