Editor: L’espoir
*
Tin nhắn đó giống như một lời cảnh báo trước một khoảng thời gian ngắn vậy.
Không lâu sau đó, vụ nổ bắt đầu.
Điều chưa biết bây giờ là liệu chỉ có khu vực xung quanh tòa nhà này sẽ bị nổ tung hay không, những khu vực khác trong thành phố, hay các khu vực khác của Liên bang có an toàn hay không.
Biết được phạm vi xảy ra chuyện mới có thể quyết định nên trốn đi đâu.
Nhưng câu đầu tiên trong tin nhắn cảnh báo chính là “Tất cả công dân Liên bang xin chú ý”, cảm giác vô cùng không ổn.
Đáng tiếc hiện tại không có mạng, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Nhiễm trở lại bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra một khe hở, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trên mặt đường, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, lại có nhiều thêm mấy đóa hoa máu nữa, giờ đây hoàn toàn không có người, cũng không có xe bay lơ lửng.
Không có kẻ thù nào xách theo súng ống tàn sát người dân khắp nơi, cũng không có đám đông hoảng loạn chạy trốn.
Điều khủng khϊếp hơn tiếng ồn ào và sự hỗn loạn, chính là sự yên tĩnh.
Một đầm nước chết lặng, yên tĩnh như chết.
Bùi Nhiễm kéo rèm cửa sổ lại.
Quyết không lên tiếng.
Tuyệt đối không thể lên tiếng.
Bùi Nhiễm tự nhủ đi nhủ lại với chính mình.
Cho dù là lầm bầm lầu bầu cũng không được.
Nếu muốn sống sót, phải duy trì sự im lặng tuyệt đối.
Cô cúi đầu nhìn về phía vòng tay.
Vòng tay có tín hiệu, vẫn đầy pin.
Vừa nãy, bảo vệ bị nổ tung trên đường đã từng thử gọi điện thoại cho Cục Trị An và đường dây nóng thị chính, nhưng không liên lạc được.
Không có bất kỳ nguồn tin nào, kênh thông tin duy nhất là tin nhắn văn bản không có người gửi.
Trong đó nói rằng không được gửi văn bản, trao đổi hình ảnh mới an toàn.
Không biết phương thức liên lạc và gia thức của thế giới này như thế nào, Bùi Nhiễm suy tư, khi gửi hình ảnh và gửi văn bản, những gì được truyền đi đều là luồng byte, không có gì khác biệt, vậy tại sao ảnh thì được, mà văn bản lại không?
Không hiểu nổi.
Cô lật xem danh bạ, tầm mắt dừng lại vào tên Ngải Hạ.
Ngải Hạ từng nói, nhà cô ấy ở phía tây thành phố này, có lẽ cô có thể hỏi cô ấy về tình hình ở đó, xem có vụ nổ nào ở đó không.
Phải gửi cho cô ấy một bức ảnh mới được.
Nguyên chủ lưu khá nhiều biểu tượng cảm xúc, Bùi Nhiễm đã xem qua tất cả, chọn ra một cái đầu mèo hoang mang.
Trên đầu mèo con có một hàng dấu chấm hỏi, vẻ mặt ngờ nghệch.
Bùi Nhiễm nhìn cái đầu mèo kia, do dự.
Bản thân tin nhắn cảnh báo là một bức ảnh, Bùi Nhiễm cũng đã gửi một bức ảnh mì thịt bò một cách an toàn, vấn đề là, khi đó im lặng vẫn chưa bắt đầu, người đi đường dưới lầu còn đang nói chuyện bình thường, nên không thể suy đoán ra được là… Việc gửi hình ảnh bây giờ có thực sự an toàn không?
Đang nghĩ ngợi, vòng tay của cô rung lên, nhận được một tấm hình mới.
Không ngờ là Ngải Hạ gửi tới.
Cô ấy vẫn còn sống.
Trên nền trắng là chữ màu đỏ, rõ ràng là đã được gõ chữ xong sau đó mới chụp màn hình.
【Cậu còn sống không?】
Ngay sau đó, một tấm tiếp một tấm hình viết đầy chữ được gửi vào.
【Tôi đang ở siêu thị gần nhà, có rất nhiều người chết ở đây】
【Tôi đang trốn trong phòng nghỉ của nhân viên cùng một nhóm người, không biết rõ tình hình nên không dám đi ra ngoài, tất cả mọi người đều không nói lời nào, tạm thời vẫn ổn】
【Bên cậu thế nào rồi?】
Từ lúc cô ấy gửi bức ảnh đầu tiên đến bây giờ, đã sớm qua ba giây, cô ấy không chết, vẫn còn tiếp tục gửi ảnh.
Nhưng điều này không có nghĩa là việc gửi ảnh như vậy là hoàn toàn vô hại.
Có thể thông tin được cung cấp trong hình cảnh cáo là sai, có thể thời gian chết sau khi gửi ảnh như vậy không phải là ba giây.
Tuy nhiên Bùi Nhiễm rất muốn biết tình hình bên ngoài.
Ngón tay cô lơ lửng trên màn hình.
Cuộc sống chính là một canh bạc.
Hai ngày nay, cô ăn pizza ngon, khoai tây chiên, cả bánh ngọt và uống coca lạnh, ở nhà có cửa sổ, ngủ một giấc yên ổn, cuộc sống như vậy đã tương đối đủ đầy rồi.