Editor: L’espoir
*
Vô số mảnh vỡ vụn nát không thể phân biệt được bộ phận nào bắn tung tóe xuống mặt đất, trên vách tường và trên trần nhà hành lang.
Một người có thể trở nên vụn vỡ đến mức ấy.
Con chó kia cũng kêu “ư ử” một tiếng thảm thiết.
Nó không nổ tung, chỉ là cái đuôi và nửa chi sau đã không còn.
Nó không quan tâm đến chủ nhân, kéo theo sợi dây xích ngắn ngủn, lê lết, chạy vụt đi.
Bùi Nhiễm đứng trước mắt mèo, cũng cứng người lại.
Mặc dù cô đã quen thuộc với đủ loại cảnh tượng chết chóc, nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng được rằng trong thế giới tưởng chừng như an toàn này, lại có người có thể chết một cách đột ngột và thảm khốc đến mức này.
Cô hốt hoảng lùi về phía sau, cách xa cánh cửa một khoảng, rồi trấn tĩnh lại.
Không thấy có cuộc tấn công nào.
Cô nhanh chóng đưa ra phán đoán trong đầu.
Căn hộ này nằm ở cuối hành lang, toàn bộ hành lang được nhìn thấy rõ ràng qua mắt mèo, trống rỗng, không có người khác, thậm chí không có đồ đạc nào để che giấu người.
Hành lang hoàn toàn khép kín, mất điện, vẫn có đèn khẩn cấp chiếu sáng, không có cửa sổ, vậy nên không có vị trí bắn tỉa.
Không có vị trí bắn tỉa, đó chính là tự nổ tung, một thứ gì đó phát nổ từ bên trong cơ thể ông ta, xé xác ông ta thành từng mảnh.
Bùi Nhiễm lại một lần nữa mở màn hình ảo của vòng tay, tìm đến bức ảnh đó.
【Xin đừng nói chuyện】
Xin đừng nói chuyện.
Trước khi nổ tung, người đàn ông trung niên đã nói rõ ràng một nửa câu, nửa câu còn lại chưa nói hết thì đã “bùm” một tiếng.
Ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên, bên ngoài cửa sổ như vọng lại một tiếng động khác thường.
Bùi Nhiễm nhanh nhảu đến bên cửa sổ, cẩn thận thò đầu ra nhìn xuống.
Không biết từ khi nào, những chiếc xe bay bay đi bay lại đã biến mất, những con đường giữa các tòa nhà đều trống trơn, trống rỗng một cách kỳ lạ.
Trên lối đi bộ dưới lầu có một người quấn khăn quàng cổ trắng, đầu đội mũ len hoa đen trắng, giống như đang bị sốc vì chuyện gì đó, đứng ngây ngốc như pho tượng, không hề nhúc nhích.
Ngay tại nơi cách anh ta khoảng hai mét, nhìn từ trên lầu xuống, một bông hoa màu đỏ máu nở bung ra.
Tại cửa tòa nhà đối diện đường phố, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xanh navy đang đi ra.
Hình như hắn cũng nhìn thấy cái gì đó, vừa vội vã băng qua đường cái, vừa nhấp mở vòng tay đeo trên cổ tay, mở màn hình ảo, đoán chừng là đang báo cảnh sát.
Mũ len có lẽ sợ đến choáng váng, vẫn còn ngẩn người, bảo vệ bước nhanh về phía trước, đi về phía anh ta.
Đừng nói chuyện.
Bùi Nhiễm nói thầm trong lòng.
Đừng nói chuyện mà.
Đáng tiếc bảo vệ không cảm nhận được tiếng lòng của cô.
Tiếng nói vọng lên, Bùi Nhiễm mơ hồ nghe thấy bảo vệ lên tiếng.
“Sao lại thế này… Điện thoại Cục Trị An không gọi được… Đường dây nóng của thành phố cũng không liên lạc được…”
“Bùm” một tiếng trầm đυ.c.
Bảo vệ biến mất.
Máu thịt bắn tung tóe trên mặt đường.
Bùi Nhiễm ngẩng đầu quét mắt nhìn các tòa nhà cao tầng xung quanh một lần nữa, ánh mắt lại một lần nữa tập trung trở lại trên đường phố.
Người đội mũ len hiển nhiên bị tiếng nổ liên tiếp làm cho sợ hãi, bỗng nhiên hét lên một tiếng thét chói tai không thành lời: “Á—— á——”
Lần này, Bùi Nhiễm thầm đếm giây trong lòng.
Một.
Hai.
Ba.
Bùm.
Tiếng kêu khóc ngưng hẳn.
Trên đường phố lại nở rộ một đóa hoa lớn màu đỏ như máu.
Tất cả những người lên tiếng đều đã chết.
Đây không phải là cuộc diễn tập.
Bùi Nhiễm rời khỏi cửa sổ, tiện tay kéo rèm cửa sổ lại, vô thức liếc nhìn vào đồng hồ trên vòng tay.
Một giờ bốn mươi chiều.
Cô quay trở lại cửa.
Mắt mèo vẫn còn đỏ, ngoài hành lang không có ai, con chó kia không biết chạy đi đâu, cũng không nở thêm ra đóa “hoa” nào nữa.
Bùi Nhiễm quan sát một lát rồi mới vặn tay nắm cửa.
Ngay khi mở cửa ra, mùi máu tanh nồng mặc xộc vào mũi, khiến người ta muốn nôn ọe.
Máu và thịt vụn không rõ từ bộ phận nào văng tung tóe khắp sàn, giống như lạc vào lò mổ bị đánh bom.