Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 16

Editor: L’espoir

*

Kể cả nếu đây thực sự chỉ là một cuộc diễn tập, kể cả nếu những người khác ở tầng dưới vẫn còn nói chuyện phiếm như thường lệ, thì cũng nên nghiêm túc đối mặt với nó.

Diễn tập nhằm tạo thói quen tốt từ trước.

Trong hầm trú ẩn, tất cả những người không coi trọng cuộc diễn tập mà Bùi Nhiễm biết cuối cùng đều đã chết.

Cô không dán tin nhắn kia, mà nhấp vào ảnh đại diện của quán mì.

Ảnh đại diện của nó chính là một bát mì thịt bò, bên dưới ghi giá là 28 đồng một bát, nước dùng đậm đà, màu sắc tươi đẹp, thịt bò rất nhiều, không lừa già dối trẻ.

Bùi Nhiễm cẩn thận cắt bỏ phần mì thịt bò.

Cô nghiêng đầu quan sát tấm ảnh một lần, ánh mắt dừng lại trên một nhúm lá nhỏ màu lục nhạt trong bát.

Trong đầu, một mùi vị lạ kỳ bỗng chốc xộc thẳng lên.

Rau mùi.

Vị ngon của nó, cái đầu này đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng vị không ngon thì lại nhớ rất rõ.

Tuyệt đối không được thêm những thứ kỳ quái như vậy.

Ông chủ quán mì có lẽ nhớ rõ thói quen không ăn rau mùi của cô, nhưng biết đâu? Biết đâu ông chủ nhìn thấy tấm ảnh, rồi thuận tay rắc lên một nhúm lên thì sao?

Không thể để thứ quái dị đó làm ô nhiễm cả bát mì bò thơm phức của mình được.

Bùi Nhiễm nhấp vào bức ảnh, nghiên cứu một lúc, tìm được chỗ chỉnh sửa.

Công cụ chỉnh sửa hình ảnh rất đầy đủ, mình có thể thêm văn bản lên hình ảnh hoặc vẽ trực tiếp bằng bút vẽ với nhiều màu sắc khác nhau.

Viết một dòng chữ “không cần rau thơm” trên hình, chắc là vẫn được ha.

Trong tin nhắn cảnh báo kỳ lạ đó, tất cả văn bản đều được viết trên hình ảnh.

Nhưng Bùi Nhiễm có chút buồn bực: Nếu không thể giao tiếp bằng văn bản, vậy tại sao văn bản trên hình ảnh lại được cho phép?

Quy tắc diễn tập trong thế giới của họ, cảm giác không được nghiêm chỉnh lắm.

Bản thân phải đặt ra tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt cho chính mình.

Bùi Nhiễm không viết chữ, nghiêm túc vẽ một dấu chéo đỏ to trên rau mùi.

Cô lưu lại hình ảnh, sau khi suy nghĩ một lát, cô mở lại hình ảnh đó và thêm một hình ảnh khác của món mì bò bên cạnh hình ảnh ban đầu, rồi mới nhấn nút gửi đi.

Hai tô phở bò đặt cạnh nhau, số lượng mì thịt bò nhân đôi.

Một bát căn bản không đủ ăn.

Hy vọng chủ quán mì có thể hiểu được ý của cô.

Một lát sau, ông chủ đáp lại cô một biểu tượng cảm xúc “đã nhận” như thường lệ.

Bùi Nhiễm yên tâm, kiên nhẫn chờ anh chàng giao hàng đến gõ cửa.

Địa chỉ quán mì nằm ngay tòa nhà B bên cạnh, nhưng ngoài cửa vẫn im ắng không có động tĩnh gì.

Đợi một hồi lâu, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Trên tường của huyền quang có gắn một màn hình cũ nhỏ, đó là mắt mèo điện tử, Bùi Nhiễm bấm mở, nhìn qua màn hình để xem tình hình bên ngoài cửa.

Ống kính phản chiếu hình ảnh một người đàn ông trung niên bị thấu kính kéo biến dạng đầu và cơ thể bị thu nhỏ lại.

Ông ta có cái bụng phệ, mặc một chiếc áo len kẻ sọc, bên ngoài khoác áo gi-lê lông vũ, tay nắm dây dắt chó, dắt theo một con chó đen to lớn.

Con chó lớn hếch mũi lên, ngửi ngửi một cái thùng giấy đặt ở cửa.

Cách ăn mặc của người đàn ông khác một trời một vực với anh chàng giao hàng mặc đồng phục ngày hôm qua, lại còn dắt chó, cảm giác giống như người hàng xóm kế bên chửi bới tối qua.

Người này có tâm trạng không quá ổn định, Bùi Nhiễm không lên tiếng.

Người đàn ông trung niên đợi một lát, thấy không ai mở cửa, bắt đầu bực bội.

Ông ta không chịu bỏ cuộc, nắm chặt nắm tay, đập cửa ầm ầm vang dội.

“Có ai trong đó không? Tôi sống sát bên đây, ra đây hỏi tí coi…”

Lời nói của ông ta đột ngột dừng lại.

Biến cố đột nhiên phát sinh.

Khuôn mặt và miệng đang há rộng nói chuyện của ông ta như thể đông cứng lại trong giây lát, rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ trầm đυ.c.

Mảnh vỡ bắn tung tóe.

Một mảng hỗn hợp thịt và máu mờ ảo bắn lên mắt mèo, dính lại nửa giây rồi trượt xuống.

Ống kính của mắt mèo ngay lập tức bị nhuộm thành màu đỏ như máu, trong một mảng đỏ thẫm, người đàn ông trung niên ngoài cửa đã biến mất, thay vào đó là những mảnh thịt vụn bắn tung tóe khắp nơi.