Editor: L’espoir
*
Bùi Nhiễm bước xuống khỏi giường, mở cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài tòa nhà thỉnh thoảng có xe bay lơ lửng lướt qua.
Từ tầng 21 nhìn xuống, dòng người qua lại trên đường phố bên dưới.
Có người đang dắt chó đi dạo, còn có người mang theo túi rác màu đen ra khỏi cửa cao ốc, chào hỏi người dắt chó đi dạo, giơ tay ném túi rác lêи đỉиɦ đống rác được chất thành núi.
Tiếng nói truyền lên, Bùi Nhiễm có thể nghe thấy rõ ràng mọi người đang chào hỏi lẫn nhau, tùy ý trò chuyện, không có ai là “không nói chuyện”.
Không hề có chút không khí căng thẳng nào, mọi thứ thoạt nhìn rất bình thường.
Không biết cụm từ “im lặng bắt đầu” này, không được nói chuyện và không được gửi tin nhắn có nghĩa là gì.
Bùi Nhiễm cẩn thận rà soát trong đầu một lần, đáng tiếc trong trí nhớ hỗn loạn không tìm được bất kỳ thông tin hữu dụng nào.
Cô mở vòng tay ra, muốn tìm xem.
Tối hôm qua mạng vẫn còn tốt, nhưng hôm nay lại không kết nối được.
Bùi Nhiễm cẩn thận suy nghĩ.
Trong những cuốn tiểu thuyết cũ mà bản thân từng đọc trước đây có đề cập đến một phường thức lừa đảo, những kẻ lừa đảo thường sẽ gửi những tin nhắn mà người bình thường đọc xong sẽ cho là vô lý, chẳng hạn như “Cán bộ thi hành pháp luật đang mang vũ khí, chuẩn bị đến nhà bạn để cưỡng chế bắn chế bạn”, hoặc “Vụ án mà bạn vướng vào là vụ án trọng đại của quốc gia, bảo mật cấp độ 2, tuyệt đối không được tiết lộ cho gia đình và bạn bè.”
Kẻ lừa đảo sẽ sử dụng tin nhắn hoang đường để sàng lọc trí thông minh trước, sau đó nhắm mục tiêu vào những người sẵn sàng tin tưởng, bất kể có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn tinh vi đa dạng như thế nào, quay đi quay lại cuối cùng vẫn là lừa tiền.
“Cảnh báo im lặng” này, nói không chừng chính là kiểu này.
Ngoài ra, dựa trên kinh nghiệm của Bùi Nhiễm trong quá khứ, còn có một khả năng khác nữa.
Trong thế giới hầm trú ẩn, gần như mỗi tháng, tất cả các khu định cư của con người đều phải thực hiện một cuộc diễn tập sơ tán, mô phỏng tình huống khẩn cấp khi hầm trú ẩn bị xâm nhập.
Toàn thể cư dân sau khi nhận được cảnh báo, buộc phải lập tức di chuyển đến nơi trú ẩn tương đối an toàn gần đó.
Trong khu vực trú ẩn, một trong những quy định quan trọng nhất cần tuân thủ là phải duy trì sự im lặng tuyệt đối.
Không được thốt ra một tiếng nào.
Cho nên những đứa trẻ lớn lên trong hầm, từ nhỏ đã học được cách không khóc.
Cuộc diễn tập bình thường sẽ kéo dài mấy giờ, cho đến sau khi cảnh báo được dỡ bỏ, mọi người mới có thể đi ra lần nữa.
Tình huống hiện tại, cảm giác giống như một cuộc diễn tập sơ tán.
Nói không chừng đó thực sự là một cuộc tập trận nào đó của thế giới này.
Ùng ục.
Bụng lại kêu một tiếng.
Bất kể là diễn tập hay là cái gì, trước hết phải giải quyết vấn đề ăn uống.
Bùi Nhiễm nhìn thoáng qua bản ghi chú của nguyên chủ.
Trong ghi chú hôm nay viết:
【Thứ tư: Ngày mì bò】
Mỗi ngày trong tuần nguyên chủ đều có thực đơn đặt đồ ăn mang về cố định, pizza ngày hôm qua rất ngon, nhưng hôm nay không đặt được mì bò, không có mạng.
Bùi Nhiễm đang ngồi buồn bực, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, bèn lục lọi danh bạ.
Hôm qua đã nhìn thấy rồi, trong đó có một số điện thoại ghi là “Quán mì tầng trệt, tòa B, tòa nhà Huyễn Dực”.
Nguyên chủ đã gửi tin nhắn cho cửa hàng này vô số lần:
【Một phần mì bò, phòng 02115 tòa A tòa nhà Huyễn Dực, cảm ơn】
【Một phần mì bò, phòng 02115 tòa A tòa nhà Huyễn Dực, cảm ơn】
【Một phần mì bò, ghi sổ, cảm ơn】
【Mì bò】
【Như cũ】
…
Bởi vì số lần ăn quá nhiều, càng ngày càng quen, tin nhắn cũng càng ngày càng ngắn gọn, ban đầu đối phương còn lịch sự chào hỏi một hai câu, dần dần sau đó chỉ trả lời một cách đơn giản bằng biểu tượng cảm xúc “Đã nhận”.
Bùi Nhiễm học theo, đang muốn copy paste, bèn nhớ tới cảnh báo kỳ quái “yên lặng bắt đầu” kia.
Xin đừng nói chuyện, xin đừng gửi bất kỳ tin nhắn nào cho người khác.
Chỉ có giao tiếp bằng hình ảnh là an toàn.