Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 12

Editor: L’espoir

*

Phía dưới còn có một ghi nhớ:

【Thứ Ba: Ngày Pizza】

Thế giới này thực sự có món ‘pizza’ như được mô tả trong tiểu thuyết.

Bánh mì nướng giòn rụm, có một lớp cháy nhẹ ở cạnh, phần đáy dính một lớp bột mỏng, trên mặt phủ đầy đủ loại nhân mà cô không biết tên, cầm lấy một miếng, lớp phô mai mềm nóng kéo dài thành sợi.

Suy nghĩ một chút, trái tim đã mềm nhũn.

Phần mềm giao đồ ăn nằm ngay bên cạnh ứng dụng ghi chú, Bùi Nhiễm nhanh chóng mở lên, ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của các loại món ăn.

Tất cả đều là những món ăn ngon mà cô đã nghe nói nhưng chưa từng thử qua.

Cô đắn đo suốt một buổi, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lịch trình của nguyên chủ, cô đặt một chiếc pizza tôm thịt xông khói, một miếng bánh matcha và một ly coca đá từ cửa hàng mà cô ấy thường ghé thăm.

Chưa đầy hai mươi phút, đã có người đến bấm chuông.

Anh chàng giao hàng đứng ở cửa, đưa hộp pizza và đồ uống, trên mặt đầy vẻ xin lỗi.

“Em quên mang bánh kem cho chị rồi. Em quay về lấy liền ngay đây ạ.”

Bùi Nhiễm: “Không sao.”

Cậu trai ngượng ngùng: “Nhanh thôi.”

Mười phút sau, anh chàng giao hàng mang theo bánh kem matcha, quay lại cửa số 02115, nhấn chuông cửa.

Bùi Nhiễm mở cửa, muốn đi lấy túi.

Tiểu ca: “Cái pizza đó…”

Bùi Nhiễm: ?

Tiểu ca: “Người bán nói, hình như họ đưa sai rồi, đáng lẽ phải giao cho chị pizza tôm thịt xông khói mới đúng, kết quả đưa nhầm thành pizza tôm nướng phô mai. Chị xem có thể…”

Cậu trai vươn tay.

Bùi Nhiễm im lặng.

Bùi Nhiễm: “Cái pizza đó…”

Tiểu Ca: ?

Bùi Nhiễm: “Tôi đã ăn hết rồi.”

Anh chàng giao hàng mang vẻ đầy khϊếp sợ.

Một chiếc pizza siêu lớn 15 inch, còn nóng hổi, thậm chí còn to hơn cả miệng một chiếc chảo rán lớn, một phần đủ cho cả gia đình 4-5 người ăn, vậy mà chưa đầy 10 phút, cô đã ăn hết sạch rồi?

Cô gái này là thùng chứa cơm sao?

Bùi Nhiễm nhận lấy túi bánh ngọt từ tay anh chàng giao hàng: “Cảm ơn.” Rồi định đóng cửa.

Cậu trai cố níu kéo trong khe cửa: “Chủ tiệm bảo em hỏi, đưa sai rồi, chị sẽ không đánh giá tệ chứ?”

Bùi Nhiễm: “Không đâu.”

Đánh giá tệ cái gì chứ, pizza ngon đỉnh nóc kịch trần thế cơ mà.

Bánh kem matcha và coca lạnh cũng khá ngon, ăn uống no đủ rồi, Bùi Nhiễm mới nhấn nút trên vòng đeo tay để gọi điện báo sửa hệ thống sưởi ấm cho đường dây nóng của thành phố.

Đường dây nóng của thành phố nhanh chóng được kết nối, nhanh hơn nhiều so với dự kiến của Bùi Nhiễm.

Bên kia là một giọng nam trầm nghe rất hay, sau khi nghe xong báo sửa chữa, giọng nói đầy vẻ xin lỗi.

“Tôi đã ghi nhận yêu cầu của bạn vào hệ thống. Chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên đến tận nhà bạn trong thời gian sớm nhất. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của cuộc đình công, việc này có thể mất một khoảng thời gian…”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng, như thể chứa đựng sự kiên nhẫn vô tận.

Thực chất, người nhận điện thoại chỉ là trí tuệ nhân tạo.

Hay một cách nói sành điệu hơn—— người đại diện AI phục vụ thị chính, chúng chuyên trách xử lý đa luồng các khiếu nại của người dân, có thể đồng thời tiếp nhận vô số cuộc gọi khiếu nại, hiệu quả hơn con người nhiều lần.

Giọng nói của nó cực kỳ lôi cuốn, giọng nói lăn lộn sâu trong cổ họng, ngữ điệu dịu dàng ám muội đến mức đáng ngờ.

Bùi Nhiễm đột nhiên nhận ra: Có lẽ đây chính là thứ được gọi là giọng ‘loa siêu trầm’ trong tiểu thuyết.

Giọng điệu được điều chỉnh đặc biệt hẳn là dành cho người dùng nữ, để mọi người khi khiếu nại sẽ không quá tức giận, ít chửi bới hơn.

Nghe nói việc phân bổ nhân viên sửa chữa đô thị cũng do chúng quản lý.

Bùi Nhiễm hoảng hốt nhớ lại, trong đầu có một đoạn ký ức ngắn, là một đoạn phỏng vấn trên bản tin.

Các công nhân bảo trì đình công đang phàn nàn trước camera rằng những con AI này là “bộ não máy móc ép mọi người phải làm việc bán mạng”.

Nghe nói chỉ cần công nhân đến địa điểm sửa chữa muộn vài phút thôi là nó sẽ gửi một thông báo máu lạnh vô tình tới:

【Theo tính toán của tôi về tình hình giao thông, bạn nên đến được địa điểm sửa chữa được chỉ định trong vòng 12 phút, nhưng bạn đã mất 13 phút 50 giây, tháng này trừ 10 điểm thành tích】