Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 13

Editor: L’espoir

*

Không biết lúc phát thông báo, có phải cũng dùng giọng trầm hay không.

Nhóm AI công chính nghiêm minh, máu lạnh vô tình, còn hà khắc hơn so với ông chủ hà khắc nhất.

Công nhân đều đang nói: Không biết ai nghĩ ra cái kiểu dùng AI để quản lý con người nữa, thật sự là điên rồi.

Nhưng mà người đại diện AI vừa tiện nghi lại có hiệu quả đang từng bước từng bước xâm chiếm, xâm nhập vào mọi ngành nghề, tiếp quản tòa thành thị này, thậm chí là cả toàn bộ Liên bang.

Trong đường dây nóng, trợ lý AI phục vụ thị chính vẫn tiếp tục thấp giọng dịu dàng như cũ:

“Tôi có thể cung cấp cho ngài một vài lời khuyên nho nhỏ, giúp ngài vượt qua thời tiết lạnh mà không có hệ thống sưởi ấm, ví dụ như pha những thức uống nóng, sử dụng rèm cửa dày hơn và màn cửa để hạn chế sự thất thoát nhiệt trong nhà…”

“Không cần đâu. Cảm ơn.”

Bùi Nhiễm cúp máy.

Được rồi. Uống nhiều nước ấm. Mấy con AI này, chắc hẳn chúng coi con người là kẻ ngốc.

Xóa hết những việc còn dang dở mà nguyên chủ để lại, Bùi Nhiễm lại kéo xuống thêm một chút, thấy phía dưới ghi lại mấy chữ cái và con số——

【JTN34!!!!!】

Năm dấu chấm than liên tiếp, nhiều hơn cả dấu chấm than khi báo sửa chữa hệ thống sưởi ấm một cái.

Nếu qua một trăm triệu năm nữa, sau khi nguyên chủ hóa đá, trên đầu lưỡi ngoài bốn cái tên hệ thống sưởi đông cứng lại, thì ít nhất phải còn phải đông cứng thêm năm chữ “JTN34” nữa.

Vấn đề là ký ức quá hỗn loạn, Bùi Nhiễm hoàn toàn không nhớ nổi “JTN34” đáng giá năm dấu chấm than này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Bùi Nhiễm mở vòng tay ra, lên mạng tìm kiếm “JTN34” nhưng không tìm ra được gì, lại tiện tay tiếp tục bấm khắp nơi, sau đó phát hiện một tòa kho tàng thực sự.

Ở thế giới này, vậy mà có thể mua mọi loại thực phẩm trực tuyến theo ý muốn.

Hơn nữa toàn. Bộ. Đều. Được. Cung. Ứng. Không. Giới. Hạn. (Hơn nữa toàn bộ đều được cung ứng không giới hạn.)

Những hộp thịt đóng hộp, bánh quy nén, bột pha chế giàu vitamin, tất cả những vật phẩm cực kỳ đắt đỏ trên thị trường chợ đen ở thế giới hầm trú ẩn đều có ở đây.

Thậm chí còn có một cửa hàng trực tuyến chuyên bán thực phẩm khẩn cấp cho thời kỳ tai họa, mỗi loại đồ hộp đều có thời hạn sử dụng hơn 50 năm.

Muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chỉ cần đặt hàng là được.

Bùi Nhiễm nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp đáng yêu, điều chỉnh hơi thở.

Nhưng thất nghiệp rồi, tiền trong tài khoản ngân hàng có ra chứ không có vào, không thể tiêu xài bừa bãi nữa.

Bùi Nhiễm cố gắng kiềm chế bản thân, cẩn thận lựa chọn những món hàng và đặt đơn.

Vừa mua xong, ánh sáng bên ngoài đột nhiên thay đổi.

Bùi Nhiễm xoay người ngồi dậy, phát hiện bảng hiệu đèn neon trên tường ngoài toàn nhà đối diện đã tắt, màn hình quảng cáo ảo cũng biến mất.

Bùi Nhiễm lập tức đưa tay ấn một cái vào công tắc đèn bàn——

Đèn không sáng, mất điện rồi.

Phạm vi mất điện dường như không chỉ giới hạn trong vài tòa nhà này, nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả các màn hình ảo trên những tòa nhà cao tầng trong tầm mắt đều biến mất, xám xịt, chìm trong ánh hoàng hôn.

May mắn là nước chưa bị cắt.

Bùi Nhiễm tìm tất cả các thùng chứa và cố gắng đồ đầy chúng bằng nước càng nhiều càng tốt.

Buổi tối lạnh hơn ban ngày, Bùi Nhiễm cuộn mình trong chăn nằm trên giường, dùng ánh sáng từ màn hình vòng tay để ngắm nghía cánh tay robot của mình.

Cánh tay nối liền với vai, chuyển tiếp mượt mà với da vai.

Trên khuỷu tay bằng kim loại có một biểu tượng nhỏ tinh xảo—— ba hình tam giác đều xếp chồng lên nhau từ lớn đến nhỏ, có lẽ là thương hiệu của chi giả.

Việc thiếu tay thiếu chân là điều rất bình thường ở thế giới hầm trú ẩn, mặc dù Bùi Nhiễm còn đầy đủ tứ chi nhưng cô lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần mình sẽ mất đi một phần tứ chi bất cứ lúc nào.

Xuyên qua đây, mất đi một cánh tay thịt, nhưng lại thêm một cánh tay sắt, hơn nữa là một cánh tay sắt vô cùng linh hoạt và tự nhiên, không hề có chút cảm giác khó chịu nào, Bùi Nhiễm đã vô cùng thỏa mãn rồi.