Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 11

Editor: L’espoir

*

Chú Alim khẳng định: “Đúng vậy, tất cả luôn. Mỗi căn nhà đều có cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, bạn có thể thấy bầu trời bên ngoài.”

Trong thế giới hầm trú ẩn, xung quanh luôn là những bức tường.

Bùi Nhiễm đứng trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời màu xám lộ ra giữa các tòa nhà.

Cô vậy mà lại có nhà.

Một ngôi nhà chỉ thuộc về một mình cô, có cửa sổ, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Cô mở màn hình ảo của vòng tay ra, tìm kiếm ký ức còn sót lại, đăng nhập vào tài khoản của nguyên chủ, nghiên cứu tình hình tài chính của nguyên chủ.

Tin xấu là hôm nay thất nghiệp, tạm thời không có thu nhập.

Tin tốt là cô có quyền sở hữu một căn hộ, hơn nữa nguyên chủ có kha khá tiền tiết kiệm, nên trong khoảng thời gian ngắn cô không cần lo lắng về vấn đề sinh tồn.

Đây là một căn hộ rất được.

Nhà trọ có chút lạnh, có thể phả ra hơi thở trắng xóa, đường ống dẫn nhiệt lớn được nối vào, nhưng thật không may là không có hơi ấm nào thoát ra từ lỗ thông gió.

Phòng tắm đầy đủ tiện nghi, còn có một chiếc giường sạch sẽ và thoải mái, chăn trên giường vừa dày vừa nhẹ.

Trên tủ đầu giường đặt một chiếc cúp pha lê, là giải nhất cuộc thi cải tạo robot, đã phủ đầy bụi, tính thời gian, hẳn là giải thưởng mà nguyên chủ lấy được khi còn học đại học.

Góc tường có đặt một bao cát đứng dùng để tập luyện quyền anh, cùng với một bộ tạ, trông không có bụi, nguyên thân có vẻ như có thói quen tập thể dục.

Trong phòng bếp, tủ lạnh gần như trống không, chỉ có mấy chai nước khoáng, xem ra nguyên chủ không thích nấu cơm cho lắm, trái lại lại có một cái tủ chuyên để đồ ăn vặt.

Trong đó nhiều nhất là những túi khoai tây chiên lớn, chồng chất lên nhau.

Bùi Nhiễm ngẩn người nhìn tủ đồ ăn vặt.

Ở thế giới hầm trú ẩn, thức ăn là tài nguyên quý giá nhất, phải tính toán từng li từng tí, đời này của cô chưa bao giờ và cũng chưa từng sở hữu được nhiều tài nguyên như vậy.

Cô lấy ra một gói khoai tây chiên, lật ngược lại, xem kỹ bảng thành phần trên đó.

Chỉ một túi nhẹ tênh mà đã chứa chừng 800 calo!

800 calo!

Quả bom nhiệt lượng 800 calo quý giá.

Nhớ rõ có một lần, lúc đi xuống mặt đất thu thập vật tư thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô bị nhốt trong một cái hang động, cô đã dùng 7-800 calo thức ăn còn sót lại trên người để gắng gượng suốt bốn ngày mới chạy thoát được.

Mà túi đồ ăn ngon lành chứa 800 calo trước mắt này không phải là ổ bánh mì đen thô cứng, mà là hỗn hợp dầu đường trong truyền thuyết!

Hỗn hợp dầu đường! Nổ tung năng lượng!! Ngon hết sẩy!!!

Bùi Nhiễm cởϊ áσ khoác và giày, lặng lẽ ôm túi khoai tây chiên, lao mình nhảy lên giường, chôn mặt vào chiếc gối mềm mại.

Lần xuyên không này thật tuyệt vời, tuyệt vời như trúng giải độc đắc vậy.

Bùi Nhiễm nằm úp sấp đủ lâu rồi nên cô trở mình, mở vòng đeo tay, di chuyển màn hình ảo lên không trung trước mặt rồi tiếp tục nghiên cứu chiếc vòng đeo tay.

Trong cài đặt vòng đeo tay, mục hiển thị phần trăm pin còn lại lại xuất hiện con số—— “31,4 năm”.

Sợ là vòng tay bị hỏng, mà pin vẫn chưa dùng hết.

Cô lật lại một lượt, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ ghi nhớ mà nguyên chủ để lại.

Dưới ngày tháng hôm nay, có ghi vài dòng chữ, không phải là những việc cần làm trong ngày, có hơi kỳ lạ:

【Nhớ quá】

【Máu đông lại】

【Linh hồn chết cứng】

【Hàng tỷ năm sau, nếu ai đó cạy mở hàm răng hóa đá này】

【Sẽ thấy đầu lưỡi ấy】

【Khắc ghi tên ngươi.】

Bùi Nhiễm im lặng: Đây chẳng lẽ là… Thơ ư?

Nghĩ đến chết đi sống lại, chẳng lẽ nguyên chủ đang yêu ai đó?

Bên cạnh bài thơ này còn có một điểm đỏ ghi chú, Bùi Nhiễm mở ra, bên trong viết:

【Nhớ ngươi muốn chết luôn, hệ thống sưởi của ta!! Nhất định nhất định phải nhớ báo sửa chữa sưởi ấm sau khi tan làm đó!!!!】 Cộng thêm một số điện thoại đường dây nóng của thành phố.

Bùi Nhiễm: “…”

Có thể thấy rằng, nguyên chủ quả thật yêu hệ thống sưởi ấm rất sâu đậm.