Sau Khi Tận Thế Buông Xuống, Cô Một Đường Chơi Trò Câm Lặng

Chương 10

Editor: L’espoir

*

Vậy mà, bàn tay này giống hệt bàn tay ở thế giới gốc của Bùi Nhiễm.

Bùi Nhiễm giật mình, chạm vào chiếc vòng tay trên cổ tay.

Trên vòng tay, bên cạnh khối vuông nhỏ màu đen cứng cáp có một chỗ nhô lên, bàn tay còn có ký ức cơ bắp, Bùi Nhiễm ấn một cái, một màn hình ảo nhỏ bật ra, lơ lửng trước mặt Bùi Nhiễm.

Cô dùng ngón tay vuốt nhẹ, màn hình dễ dàng di chuyển lên theo động tác của cô, phóng to thêm một chút.

Trên màn hình, các biểu tượng được sắp xếp gọn gàng, Bùi Nhiễm tìm thấy biểu tượng máy ảnh, nhấp vào nó, chuyển sang camera trước.

Trên màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

Cùng một cái mũi, đôi mắt, thậm chí cả màu da cũng tái nhợt như người không thấy ánh mặt trời, không khác gì khuôn mặt của cô.

Chỉ là ở thế giới hầm trú ẩn, cứ mỗi một khoảng thời gian Bùi Nhiễm lại cạo trọc đầu mình, khi tóc chưa kịp dài đến một tấc thì cô lại cạo sạch.

Đầu đinh gọn gàng, dễ dàng vệ sinh, đồng thời cũng dễ xử lý khi bị thương ở đầu.

Hiện tại cơ thể này lại có mái tóc dài, tóc dài qua vai.

Khuôn mặt quen thuộc kết hợp với kiểu tóc khác nhau, trông có vẻ mới mẻ.

Mấy năm trước, Bùi Nhiễm từng dùng một chai rượu tự nấu trong chợ đen để đổi lấy một chiếc máy đọc sách cũ, bên trong chứa khá nhiều sách, phần lớn là những cuốn tiểu thuyết đã có từ lâu đời.

Chuyện xuyên không này là một chủ đề đã được khai thác rất nhiều lần trong tiểu thuyết.

Nhân vật chính và nguyên thân thông thường sẽ trùng tên và trùng họ, ít nhất là tên cũng đồng âm, đây chính là cơ duyên và duyên phận của việc xuyên không.

Bùi Nhiễm quan sát khuôn mặt của mình.

Có duyên đến mức cả ngoại hình cũng giống hệt nhau, đây là duyên phận lớn đến nhường nào.

Xe buýt đổi làn, bất ngờ lao xuống và hạ xuống nhanh như máy bay hạ cánh, sau một hồi xóc nảy, cuối cùng nó đã vào bến.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ quen thuộc, Bùi Nhiễm vô thức biết rằng mình đã đến ga.

Xe buýt lần này đáp xuống mặt đất, hai bên con đường hẹp chất đầy những túi rác đen không được xử lý, có cái đã bị xé rách, tỏa ra mùi lạ, người đi đường qua lại phải nhón chân lên, cẩn thận tìm chỗ đặt chân giữa đống rác.

Bùi Nhiễm xuống xe, rẽ vào tòa nhà cũ kỹ bên cạnh.

Những mảnh ký ức của gia đình ùa vào tâm trí.

“Tòa cao ốc Huyễn Dực, tòa A, 02115.” Cô lẩm bẩm trong lòng, bước vào thang máy và nhấn nút.

02115 là một căn hộ trong tòa nhà này, là tài sản thừa kế mà ba mẹ của nguyên thân để lại cho cô ta.

Thang máy dừng ở tầng 21, Bùi Nhiễm tìm thấy cửa nhà mình.

Cửa không có màn hình ảo quét mống mắt, chỉ có khóa vân tay, màn hình cảm ứng bị mài mòn đến mức mờ đi, trông như lạc hậu cả một thời đại.

Bùi Nhiễm cởi găng tay, ấn ngón trỏ tay trái lên, cửa mở ra.

Tòa nhà này ban đầu là một nhà xưởng cũ của một công ty khoa học kỹ thuật tên là Huyễn Dực, vì được cải tạo từ nhà máy nên căn hộ có trần nhà rất cao, diện tích khá rộng, chỉ là rất cũ, hệ thống sưởi ấm lộ thiên được cố định trên tường bằng các kẹp sắt, các bu lông đầy những vết rỉ sét loang lổ.

Bùi Nhiễm đóng cửa lại cẩn thận, chưa vội cởϊ áσ khoác, mà đi vòng quanh nhà một lượt, rồi lại thò đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là tòa nhà đối diện đường không xa lắm, giống như những nơi khác trong thành phố này, ảm đạm, biển hiệu đèn neon sáng trưng cả ban ngày.

“Cửa sổ” là một thứ gì đó mới mẻ.

Ở thế giới hầm trú ẩn, chợ đen có một ông chú tên là Alim, ông ta đã dán một bức tranh thật lớn lên tường phía sau quầy hàng của mình.

Bức tranh vẽ một cánh cửa sổ mở, bên ngoài cửa sổ là một thảm cỏ xanh rực rỡ được vẽ bằng màu xanh lá cây chói lọi, bầu trời xanh ngắt được vẽ bằng màu xanh dương rực rỡ, màu sắc tươi sáng quá mức đến nỗi bất cứ ai đi ngang qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn.

“Trước kia…” Chú Alim nói: “Tất cả mọi người đều sống trong ngôi nhà có cửa sổ.”

Người xung quanh không tin: “Tất cả luôn?”