Xuyên Qua Thú Thế: Muôn Vàn Hùng Thú Quỳ Cầu Ta Sủng Ái

Chương 26: Vào rừng

Đồ Linh vốn đang dùng Bạch Kỳ để làm mẫu, dạy họ cách đánh răng, thì phát hiện khóe miệng Bạch Kỳ bắt đầu chảy nước dãi.

Nàng nhẹ vỗ vào đầu hắn: “Nghĩ gì thế? Nước dãi chảy ra hết rồi kìa.”

Bạch Kỳ lập tức bừng tỉnh, ngượng ngùng cười.

“Được rồi, đi rửa mặt đi.”

Đồ Linh vừa ra lệnh, bên bờ suối trong liền xuất hiện một khung cảnh hết sức buồn cười.

Bốn thú nhân lớn và hai thú nhân nhỏ ngồi xổm bên bờ suối, ánh mắt nghiêm túc dùng than đen để chà răng. Trông họ rất đàng hoàng, giống như đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó. Nhưng khi ánh mắt chuyển xuống miệng họ, cảnh tượng liền thay đổi. Răng của những thú nhân này đều đã trở thành màu đen, viền quanh miệng cũng không tránh khỏi bị nhuộm một vòng màu đen. Do không quen sử dụng, tay và mặt họ cũng dính đầy than. Cảnh tượng khiến Đồ Linh không nhịn được bật cười.

Trên đường trở về, mấy người họ vừa đi vừa nhìn nhau, kiểm tra xem than đen trong miệng đã súc sạch chưa.

“Thư chủ, tại sao phải đưa thứ đen sì đó vào miệng để làm vậy?”

“Dùng than đen chà răng có thể giữ răng sạch sẽ, giảm mùi hôi.”

Bạch Kỳ nghe nói có thể giảm mùi thì hào hứng hỏi: “Vậy có thể dùng để tắm không?”

Liệu làm vậy có thể hết mùi hôi trên người không?

Đồ Linh hiểu được suy nghĩ của hắn, liền tiến lại gần, ngửi cổ của Bạch Kỳ một cái: “Cái này không dùng để tắm được đâu. Thực ra mùi trên người ngươi đã rất nhạt rồi, tắm thêm vài lần nữa là ổn.”

Hành động bất ngờ của Đồ Linh khiến Bạch Kỳ đơ người, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Ồ…” Tối nay nhất định hắn sẽ tắm thêm vài lần nữa.

Sau đó hắn có thể “hì hì hì” rồi.

Khi ăn sáng, nhìn món thịt nướng và canh cá mà mình đã ăn suốt mấy ngày, Đồ Linh không còn thấy ngon miệng nữa.

Nàng chợt thèm món cà chua xào ớt cay mà Cố Trạch từng làm. Một đĩa cà chua xào ớt cay đủ để nàng ăn hai bát cơm trắng. Nhưng giờ đến cả cơm trắng cũng không có.

Sau bữa sáng, nàng bảo mấy thú nhân đi theo mình vào rừng xem thử, biết đâu tìm được thứ gì hay ho.

Cả nhóm men theo con suối đi sâu vào rừng.

Khu rừng trong Linh Quý có lượng mưa phong phú, môi trường ẩm ướt, rất thích hợp cho sự sinh trưởng của các loài sinh vật. Đối với các loại nấm, đây thực sự là thiên đường sinh sôi nảy nở.

Chỉ dọc theo con suối, Đồ Linh đã thấy nhiều loại nấm khác nhau, như nấm gan bò, nấm đỏ, nấm trứng gà. Kích thước của chúng cũng lớn hơn nhiều so với nấm bình thường. Đồ Linh thậm chí còn tìm được một cây nấm trứng gà dài tận một mét.

Nàng chỉ cho mấy thú nhân biết những loại nấm không độc, bảo họ lần sau nếu đi tìm thức ăn thì mang theo về.

Đồ Linh cứ hái nấm liên tục, rồi đưa cho mấy thú nhân cầm.

“Thư chủ, chúng ta không cầm nổi nữa rồi.”

Đồ Linh quay lại nhìn, thấy họ cố ép cánh tay sát vào người, kẹp chặt những cây nấm giữa các khoảng trống. Giờ trông họ chẳng khác gì đang mọc nấm trên người.

Các cây nấm lớn nhỏ không đều, rất khó để giữ.

Đồ Linh nhíu mày hỏi: “Ngân Ngân, lần trước ngươi chặt cây trúc ở đâu vậy? Ở đó có nhiều cây trúc không?”