Xuyên Qua Thú Thế: Muôn Vàn Hùng Thú Quỳ Cầu Ta Sủng Ái

Chương 27: Đan rổ

Ngân Ngân hồi tưởng lại một lúc, muốn chỉ cho Đồ Linh nhưng tay đang bận: “Ta tìm thấy cây trúc ở một mảng rừng trúc.”

“Thư chủ cần trúc sao?”

Đồ Linh gật đầu, bảo Ngân Ngân dẫn đường.

Khi đến nơi, nàng mới thấy rừng trúc này thực sự rất lớn.

Mỗi cây trúc đều to bằng bắp tay của một người trưởng thành.

Những cây trúc mọc sát nhau, muốn vào trong cũng không dễ, chỉ có thể lấy những cây trúc ở rìa.

Đồ Linh lấy dao từ không gian, chặt mạnh vào gốc một cây trúc.

Trúc đổ rầm xuống, nằm cạnh chân nàng. Đồ Linh nhấc gốc trúc lên, dùng dao bổ đôi cây trúc ra. Sau đó, nàng nhanh chóng làm sạch bên trong, tiếp tục chẻ trúc thành những thanh mỏng.

Mỗi thanh trúc rộng khoảng một centimet, nàng lấy tám thanh xếp chéo trên mặt đất.

Rồi nàng chẻ thêm một số thanh nhỏ hơn, đan lên xuống qua các thanh to, dần dần tạo thành một cái rổ cao nửa mét.

Vì cần dùng ngay nên Đồ Linh chỉ làm một phiên bản đơn giản.

Cái rổ này chỉ có hình dạng giống rổ, nhưng đầy lỗ. Vì trúc to nên khe hở cũng lớn, bù lại làm rất nhanh.

Đồ Linh bảo mấy thú nhân bỏ nấm vào rổ xem thử. Dù khe hở lớn nhưng nấm cũng to nên không bị rơi ra.

Nàng đưa dao cho họ, chặt thêm vài cây trúc để kéo về.

“Cái rổ này quá sơ sài rồi. Về ta sẽ dạy các ngươi cách đan rổ tốt hơn.”

Bạch Kỳ đầy ngưỡng mộ, hỏi: “Thư chủ, sao ngài biết làm nhiều thứ như vậy? Là thú mẫu của ngài dạy à?”

Đồ Linh hơi nghẹn lời. Nếu nàng nói trước đây mình là một blogger truyền bá văn hóa truyền thống, liệu họ có hiểu được không?

Ai mà ngờ, chiến thần đỉnh cấp trong mạt thế trước đây lại là một blogger đi khắp nơi học hỏi và truyền bá văn hóa truyền thống, tự quay video hướng dẫn. Đáng tiếc là không nổi tiếng.

“Ừ, đều là thú mẫu dạy cả.” Đồ Linh cảm thán về quá khứ của mình. Bạch Kỳ thấy vậy, nghĩ nàng đang nhớ thú mẫu, liền an ủi: “Nếu Thư chủ nhớ thú mẫu, có thể coi ta là thú mẫu của ngài.”

“Húuuu!”

Bạch Kỳ vừa nói xong đã cảm thấy bị đau ở sau đầu: “Tử Dạ, ngươi đánh ta làm gì?”

Tử Dạ đánh xong, kéo tiếp bó trúc cồng kềnh, chế giễu: “Ngươi mà cũng muốn làm thú mẫu của Thư chủ à? Ngươi xứng sao?”

Bạch Kỳ đỏ mặt: “Thư chủ, ta không có ý đó đâu.”

Đồ Linh cũng cảm thấy bất lực. Có ai an ủi người khác kiểu này không chứ.

“Thôi nào, mau về đi.”

Phải nhanh chóng đan thêm vài cái giỏ, lần sau đi sẽ mang được nhiều đồ hơn.

Lần này, họ tìm được một giỏ nấm và mang về sáu cây trúc.

Phù Tường nhìn những cây trúc trong động, gãi đầu hỏi: “A Phụ, trưa nay chúng ta sẽ ăn cây trúc sao?”