Sáng hôm sau, Đồ Linh trong mơ màng lại cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Nàng hơi hé mắt, liền thấy Bạch Kỳ phồng má, còn Ngân Ngân thì ngồi ngay ngắn bên giường, mặt không biểu cảm nhìn mình.
Bên cạnh, Phù Tường và Ngân Cát cũng bắt chước, nhìn nàng với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Đồ Linh định ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người vẫn còn có người đè nặng lên. Cúi xuống nhìn, nàng thấy thú nhân da tím tái vì nhịn cười trong lòng mình đang mím môi, đôi mắt cong cong.
Rõ ràng đã tỉnh vậy mà còn giả vờ ngủ, bám lấy người nàng như con gấu túi. Đáng nói hơn là từ tối qua, sau khi nàng kéo đồ của hắn xuống, hắn vẫn không chịu mặc lại, giờ đây đang trần trụi mông.
Không chịu nổi nữa, Đồ Linh đưa tay vỗ mạnh vào mông hắn một cái.
Tử Dạ lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy mặc váy da thú dưới ánh nhìn của mọi người.
Trong lúc mặc đồ, hắn còn không quên kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Bạch Kỳ và Ngân Ngân.
Bạch Kỳ cụp tai thỏ xuống, đầy ấm ức: “Thư chủ, tối qua Tử Dạ đẩy ta ra mép giường đấy.” Nếu không, người ôm Thư chủ bây giờ đã là hắn rồi.
Tử Dạ khoác tay lên vai Bạch Kỳ: “Thư chủ nói rồi, trên người ngươi có mùi hôi, lỡ như làm Thư chủ khó chịu phạt ngươi thì sao? Ta làm thế cũng là vì tốt cho ngươi thôi.”
Bạch Kỳ nghĩ lại, đúng là Đồ Linh có nói không thích mùi của hắn nhưng hắn đã tắm rồi mà. Tuy nhiên, Tử Dạ nói vậy cũng là vì muốn tốt cho hắn: “Cảm ơn ngươi.”
Tử Dạ cười: “Không cần cảm ơn. Có ngươi thật tốt.”
Bạch Kỳ: ???
Đồ Linh không đành lòng nhìn Bạch Kỳ, cái kẻ ngốc nghếch này bị trêu chọc thêm nữa, liền giục mọi người đi rửa mặt.
Từ khi xuyên vào thế giới này, nàng vẫn luôn bận rộn, giờ cuối cùng cũng có thể thư thả tìm hiểu mọi thứ.
“Mau đi rửa mặt.”
Bạch Kỳ ngẩn ra một lúc rồi bừng tỉnh, cho rằng Thư chủ đang nói đến việc vệ sinh hằng ngày của thú nhân.
Mấy người cùng nhau ra suối rửa mặt qua loa rồi kết thúc.
Đồ Linh nhìn họ, lập tức hiểu ra rằng họ không đánh răng.
Nàng lấy nhánh cây đã được đốt thành than từ trước, bước đến trước mặt Bạch Kỳ: “Há miệng.”
Bạch Kỳ ngoan ngoãn mở miệng, Đồ Linh nghiêng người muốn xem tình trạng răng của hắn. Nhưng vì Bạch Kỳ quá cao, nàng không nhìn rõ, đành vòng tay ôm lấy đầu hắn kéo xuống. Lúc này mới thấy rõ.
Do lâu ngày không đánh răng, răng của thú nhân đều ngả vàng nhưng rất chắc chắn, không bị dính gì, cũng không có cao răng.
Dù vậy, Đồ Linh vẫn tỏ ra rất khó chịu. May mà tối qua nàng chỉ hôn Tử Dạ nhẹ một cái. Nếu liếʍ phải thứ gì đó, nàng thật sự sẽ không chịu nổi.
Nàng nhét thanh than vào miệng Bạch Kỳ, dạy mấy người cách dùng than để chà bề mặt răng, sau đó súc miệng bằng nước.
Bạch Kỳ ngây ngốc nhìn Đồ Linh đang ở sát gần mình, thấy Thư chủ dịu dàng ôm đầu hắn, kiên nhẫn giúp hắn làm sạch răng.
Thư chủ của hắn có làn da trắng muốt, đôi mắt đen sáng, sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng và đôi môi mềm mại. Bạch Kỳ không nhịn được mà nuốt nước miếng.