Thiệu Dã nằm trên sàn, vừa nghĩ đến chuyện mình đang ngủ chung phòng với Tịch Quan Minh, từng tế bào não bộ của cậu liền hưng phấn như thể đang mở tiệc, không hề có chút buồn ngủ.
Hai mắt cậu sáng rực đến đáng sợ, dù đã cố gắng trằn trọc một hồi lâu vẫn không sao ngủ được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu nhỏ giọng gọi về phía giường:
“Hội trưởng?”
“Ừm?”
“Tôi thực sự không còn cơ hội vào hội học sinh nữa sao?”
Lúc trước Tịch Quan Minh có nói cậu có thể thử lại vào năm sau, nhưng vấn đề là sang năm Tịch Quan Minh đã tốt nghiệp rồi, khi đó cậu còn vào hội học sinh để làm gì? Thật sự muốn toàn tâm toàn ý phục vụ học sinh sao? Nằm mơ đi!
Giọng nói trầm thấp của Tịch Quan Minh vang lên từ trên giường, hắn kiên nhẫn giải thích với Thiệu Dã:
“Trước khi hội học sinh tuyển thành viên mới vào năm sau, nếu có ai đó phạm lỗi và bị sa thải, hội học sinh sẽ xem xét tuyển bổ sung.”
“Vậy tôi có thể vào không?” Thiệu Dã hỏi, giọng đầy mong chờ.
Tịch Quan Minh đáp: “Chuyện này cần được cả hội đồng quyết định, không phải mình tôi nói là được. Thiệu Dã, cố lên.”
Thiệu Dã thở dài một hơi.
Cậu cảm thấy chuyện vào hội học sinh coi như hết hy vọng rồi.
Trước đó cậu đã nỗ lực đến vậy, thế mà ngay cả vòng phỏng vấn cũng không qua nổi.
Cậu đã bảo mà, chỗ này chắc chắn có gì đó khuất tất!
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi. Mai còn phải lên lớp, ngủ ngon.” Tịch Quan Minh nói.
“Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng Thiệu Dã đã bò dậy khỏi sàn. Nhưng Tịch Quan Minh còn dậy sớm hơn cả cậu, thậm chí đã rời đi.
Bên cạnh gối của Thiệu Dã, hắn để lại một tờ giấy nhắn, nhắc cậu khi ra khỏi phòng nhớ khóa cửa.
Thiệu Dã gấp chăn nệm lại, nhét vào tủ, sau đó lao vèo về ký túc xá.
Vừa về đến nơi, cậu tạt ngay vào phòng tắm, tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó vội vã chạy đến khu giảng đường.
Trên đường đi, cậu tiện tay mua một chiếc bánh mì, vừa vặn lúc chuông báo vào lớp vang lên, cậu cũng lao thẳng vào lớp học.
Cả quá trình diễn ra liền mạch, lưu loát như một màn trình diễn đỉnh cao.
Trong lớp, thành tích của Thiệu Dã luôn nằm chót bảng.
Cậu chẳng bao giờ tập trung nghe giảng, ngồi hàng cuối, nhìn chằm chằm vào những ký hiệu toán học nhảy múa trên màn hình mà ngáp dài.
Trong lòng cậu thầm cảm thấy may mắn.
May mà vào hội học sinh làm thành viên bình thường không cần xét thành tích.
Nhưng nghĩ lại…
Cho dù không cần xét điểm số, cậu cũng đâu có vào được đâu.
Thật thê thảm! Thật bi ai!
Nằm rũ rượi trên bàn suốt cả buổi, bụng Thiệu Dã đói đến kêu réo từ lâu. Sáng sớm cậu chỉ gặm mỗi cái bánh mì, vừa nghe chuông báo tan học, cậu lập tức phi thẳng xuống căng-tin.
Tầng ba nhà ăn Luosting, Khương Nghiên đến chỗ hẹn như đã định. Đó là bàn số 17 mà Thiệu Dã đã đặt trước.
Cô vẫn chưa biết cái người mà Thiệu Dã gọi là “lão đại” là người thế nào. Dù sao, ở một ngôi trường quý tộc thế này, kiểu xưng hô gần gũi như “lão đại” thực sự hiếm gặp.
Ban ngày, lại đúng giờ trưa, trong Luosting khắp nơi đều là học sinh vừa tan học. Khương Nghiên không còn phải lo sợ như tối qua rằng có ai đó sẽ làm gì mình.
Nhưng ngay khi thấy khuôn mặt quen thuộc mà cô vừa nhìn đã thấy chán ghét kia, một cơn giận dữ đã bốc thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Khi Thiệu Dã ăn uống no nê, định lên tầng ba mua thêm một phần pudding xoài yêu thích để tráng miệng, cậu chợt thấy một nhóm học sinh đang tụ tập ồn ào bên cửa sổ phía đông.
Thiệu Dã vốn thích hóng chuyện, nên chẳng mất chút công sức nào để chen qua đám đông.
Vừa chen vào, cậu lập tức thấy ngay người đang ngồi giữa vòng vây – Tư Húc, cái gã lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nhìn người khác bằng nửa con mắt, giờ đây lại ngồi thẫn thờ trên ghế với sắc mặt u ám.