Thiệu Dã lập tức dừng chân, xoay người lại hỏi:
"Hội trưởng, anh còn chuyện gì sao?"
Tịch Quan Minh nói:
"Trời lạnh rồi, nhớ mặc áo cho đàng hoàng, đừng để bị cảm."
Thiệu Dã "ồ" một tiếng, cúi đầu cài lại cúc áo sơ mi, sau đó dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao về ký túc xá.
Tịch Quan Minh vẫn đứng yên tại chỗ, giơ tay trái lên, mượn ánh đèn đường nhìn thời gian trên đồng hồ. Nụ cười trên mặt hắn thoáng chốc biến mất.
Cuối cùng Thiệu Dã vẫn chậm một bước.
Khi cậu trở về, cổng ký túc xá đã đóng.
Giờ muốn vào cũng không phải không được, nhưng chắc chắn sẽ bị quản lý ký túc mắng cho một trận.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thà tìm chỗ nào đó ngủ tạm một đêm còn hơn.
Cậu rời khỏi cửa hàng tiện lợi, dự định đem thuốc đưa cho Tịch Quan Minh trước, rồi mới đi kiếm chỗ nghỉ ngơi.
Thấy Thiệu Dã quay lại, Tịch Quan Minh ngạc nhiên hỏi:
"Sao còn chưa về?"
"Hội trưởng, ký túc xá đóng cửa mất rồi." Thiệu Dã ấm ức đáp.
"Đúng là không may thật." Tịch Quan Minh ngước mắt nhìn về phía tòa ký túc xá cách đó không xa, rồi nói tiếp:
"Theo tôi đến tòa nhà văn phòng đi, trên tầng ba có chỗ nghỉ."
Hội trưởng đúng là người tốt quá mà!
Thiệu Dã lập tức phấn chấn tinh thần, nhân tiện đưa hộp thuốc trong tay ra trước mặt Tịch Quan Minh.
Nhìn xuống hộp thuốc, Tịch Quan Minh tò mò hỏi:
"Cậu đưa tôi cái này làm gì?"
"Tôi thấy hội trưởng khuya rồi còn đi dạo bên ngoài, không biết có phải khó chịu trong người không?"
Đôi mắt đen nhánh của Thiệu Dã chớp chớp, tỏ vẻ cực kỳ quan tâm.
Tịch Quan Minh nhận lấy hộp thuốc, mỉm cười nói:
"Vậy cảm ơn bạn học Thiệu Dã nhé."
Thiệu Dã đi theo Tịch Quan Minh lên tầng ba của tòa nhà văn phòng.
Phòng nghỉ không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn kê sát cửa sổ, đầu giường đặt một chiếc tủ thấp, trên bệ cửa sổ có hai chậu cây xanh, ngoài ra không còn đồ đạc gì khác.
Sau khi quay lại, Tịch Quan Minh vào nhà vệ sinh. Dòng nước lạnh xối qua đầu ngón tay hắn, lớp bọt trắng xóa hòa cùng hai viên thuốc, trôi thẳng xuống ống thoát nước.
Một lúc lâu sau, hắn cầm khăn lau sạch tay, rồi mới bước ra ngoài.
Thiệu Dã đã rất có ý thức tự giác mà trải chăn nằm ngay dưới đất. Tịch Quan Minh nhìn xuống cậu, giọng điềm tĩnh:
"Bạn học Thiệu Dã, tôi muốn nói với cậu một chuyện."
Thiệu Dã lập tức ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn Tịch Quan Minh, thái độ còn nghiêm túc hơn cả lúc lên lớp.
Tịch Quan Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, ngừng một chút rồi nói:
"Tư Húc là bạn thân của tôi. Nếu hắn thích Khương Nghiên, thì bữa trưa ngày mai ở Luosting để hắn ta đi đi, nhân tiện xin lỗi cô ấy một cách đàng hoàng. Cậu thấy thế nào?"
"Hội trưởng." Thiệu Dã gọi hắn.
"Hửm?" Tịch Quan Minh hơi nghiêng người, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Thiệu Dã nhìn hắn, trên mặt mang theo biểu cảm kính nể lẫn bất đắc dĩ, cực kỳ chân thành mà nói:
"Anh đúng là một người tốt."
Nghe được đánh giá của Thiệu Dã về mình, Tịch Quan Minh không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào trên mặt. Khóe môi hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, như có như không, rồi hỏi Thiệu Dã:
“Sao không lên giường ngủ?”
Cậu mà lên giường ngủ, vậy thì hội trưởng ngủ ở đâu? Ngủ ở dưới đất hả? Vậy chẳng phải đảo lộn hết trật tự thế gian rồi à!
Thiệu Dã lắc đầu, nói với Tịch Quan Minh:
“Tôi ngủ dưới đất là được rồi.”
“Được thôi.” Tịch Quan Minh cũng không ép, vừa cởϊ áσ khoác ngoài vừa bảo Thiệu Dã:
“Khuya rồi, mau ngủ đi. Nếu thấy khó chịu thì nói với tôi một tiếng, tôi đổi cho.”
Nói xong, hắn giơ tay tắt đèn.
Căn phòng nghỉ lập tức chìm vào bóng tối.
Ánh trăng trắng bạc xuyên qua lớp rèm mỏng, đổ bóng những chiếc lá lên bức tường đối diện, trông chẳng khác nào một con thỏ cụp tai.