Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 48

Chỉ sau một đêm, cả phủ Khánh Châu rơi vào cảnh khốn cùng không thể tưởng tượng.

Vô số bức thư cầu cứu gửi về kinh thành. Những con ngựa khỏe mạnh chạy băng băng trên những con đường trơn trượt. Mọi lớp người trong thiên hạ đều bị tình thế thúc đẩy mà hành động.

Trận động đất lần này lớn đến mức không ai có thể che giấu. Quan viên các cấp trong phủ Khánh Châu không dám có chút lơ là, vừa cử người đến các huyện bị ảnh hưởng nặng để cứu trợ, vừa cầu mong vị ở trên cao kia đừng trút giận lên đầu họ.

Dẫu vậy, dưới bóng của thiên tai, không thiếu những toan tính âm mưu khuấy động gió mưa, cũng như những kẻ cơ hội lợi dụng tình cảnh hỗn loạn để làm giàu, khiến đời mình đổi thay.

---

Những chuyện rắc rối đó, Triệu Đại Sơn và những người khác hoàn toàn không hay biết. Họ không nghỉ lấy một phút, tới trấn vào giờ Tỵ.

Dọc đường, họ gặp không ít người cũng đang tìm đại phu hoặc dò hỏi tin tức. Mọi người trong đổi tình hình trong thôn mình, hóa ra đều tương tự nhau.

Trận động đất xảy ra giữa đêm, nhiều người không kịp phản ứng đã bị đè chết tại chỗ, phần lớn bị đào ra sau đó cũng chỉ là thi thể.

Chỉ riêng thôn Vãn Hà may mắn hơn nhờ có Triệu gia kịp thời hành động. Ngay sau khi sự việc xảy ra, Triệu lão hán lập tức dẫn hai con trai đi cứu người. Nhờ vậy mà nhiều người trong thôn dù thoi thóp vẫn được cứu sống.

Những thôn khác lại không được như thế. Sau thảm họa, ai nấy chỉ lo bảo vệ người thân trong nhà mình, đợi đến khi hoàn hồn mới nghĩ tới cứu người thì đã muộn.

---

Trong cơn đại nạn, lòng người bộc lộ rõ ràng.

Có nhà chỉ lo cứu con trai, bỏ mặc con gái bị đè dưới đống đổ nát.

Có nhà chỉ cứu con cháu, không màng đến cha mẹ già.

Có cha mẹ chỉ lo cứu con cả, con út, còn con thứ chẳng được đếm xỉa.

Tư tình rối rắm, một lời khó mà nói rõ được…

Triệu Đại Sơn và những người đi cùng vừa vào trấn liền trông thấy nhà cửa đổ nát khắp nơi. Dọc đường, nhiều thi thể được đào ra từ đống đổ nát nằm la liệt.

Trên mặt những người sống sót đều là sự tê liệt và tuyệt vọng, tay chân bủn rủn, khuôn mặt lấm lem máu me và vết bầm tím, cả người phủ đầy bụi bẩn. Khung cảnh thê lương đến mức không còn nhận ra sự phồn hoa trước đây trên trấn.

Những ngôi nhà trong trấn vốn được xây dựng kiên cố hơn nhiều so với nhà ở thôn bọn họ, nhưng giờ đây cũng bị sụp đổ hàng loạt. Ngay cả khách điểm duy nhất trong vùng, từng là biểu tượng của sự sầm uất, giờ chỉ còn là một đống hoang tàn.

Trước đó, Triệu Đại Sơn vẫn chưa nhận thức hết sự nghiêm trọng của trận động đất này. Nhưng nhìn cảnh tượng ở trấn Đồng Giang, trái tim hắn như chìm sâu xuống vực thẳm.

"Nếu trấn Đồng Giang không phải trung tâm của trận động đất, vậy ở trung tâm sẽ ra sao…"

Ý nghĩ ấy khiến hắn không dám nghĩ tiếp, đầu óc tê dại, cả người lạnh toát.

Khi cả nhóm tiến về phía y quán, từ xa đã thấy cảnh hỗn loạn: nhóm người trong y quán đang xô xát với đám người, khung cảnh náo loạn.

"Còn có luật pháp nữa hay không, dám cướp đồ giữa ban ngày thế này!" Một tiểu nhị của y quán tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ tay vào đám nam nhân: "Đặt xuống! Mau đặt mấy dược liệu đó xuống, không thì ta sẽ báo quan!"

"Cướp gì mà cướp, đây là thứ ta nhặt được trên đất!" Một gã nam nhân mắt láo liên đầy gian xảo không hề sợ hãi trước lời đe dọa. "Báo quan cũng vô ích, ai nhặt được thì là của người đó!"