"Đó là thuốc của y quán, là đồ của chúng ta! Mau trả lại đây!" Tiểu nhị y quán gần như bật khóc, ánh mắt cầu cứu nhìn những người đi qua, hy vọng sẽ có ai đó ra tay giúp đỡ.
Thực tế, lời đe dọa báo quan chỉ để hù dọa, bởi quan phủ hiện tại đều đã đến huyện Tân Bình để giải quyết việc lớn, huyện Quảng Bình giờ phải tự lực cánh sinh. Hôm nay dù đồ của hắn ta có bị cướp sạch thì cũng chẳng có ai đứng ra giải quyết.
Một gã để ý thấy tiểu nhị của y quán đang ôm chặt một hộp thuốc trong tay. Gã từng đến đây mua thuốc, biết rõ bên trong hộp có nhân sâm - món đồ cực kỳ giá trị, chỉ vài rễ nhỏ cũng bán được hai lượng bạc.
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, gã lao tới giật lấy hộp thuốc từ tay tiểu nhị rồi bỏ chạy.
"Cướp! Cướp thuốc! Mau bắt hắn lại!" Tiểu nhị của y quán hoảng hốt kêu lên, nước mắt trào ra, vội vàng đuổi theo. Nhưng gã kia có đồng bọn hỗ trợ chặn đường không cho hắn ta đuổi theo.
Triệu Đại Sơn và đồng bọn đứng nhìn, sững sờ trước cảnh tượng ấy. Họ không ngờ rằng lại có chuyện cướp bóc trắng trợn ngay giữa đường thế này.
Đồ bị cướp còn không phải đồ bình thường mà là thuốc chữa bệnh của y quán. Đám người này chẳng lẽ không sợ bị quan phủ tống giam sao?
Tên cướp cầm nhân sâm chạy thẳng về phía họ. Ánh mắt gã lộ rõ sự hung hãn, như muốn đe dọa nhóm của Triệu Đại Sơn không được can thiệp.
Triệu Đại Sơn là người thật thà, nhưng không chịu nổi thái độ kiêu ngạo như thế. "Nhìn cái gì? Dám đe dọa ông đây à?"
Hắn lập tức xông tới, tung một cú đá mạnh vào lưng tên cướp. Gã đã chuẩn bị phòng bị, nhưng sức mạnh như núi đổ từ cú đá của Triệu Đại Sơn khiến gã không thể trụ nổi, cơ thể gã loạng choạng chạy về phía trước vài bước rồi ngã sấp mặt xuống đất, chiếc hộp thuốc trong lòng lăn ra ngoài.
"Mày dám đá tao?! Tao đâm chết mày!"
"Đến đây! Đến mà đâm chết ông mày!" Triệu Đại Sơn cúi xuống nhặt hộp thuốc lên, giọng còn to hơn cả gã.
Gã kia nghiến răng ken két, ánh mắt lóe lên sự độc ác. Gã rút từ trong người ra một con dao găm sáng loáng, lao về phía Triệu Đại Sơn.
Triệu Đại Sơn không ngờ gã thực sự mang theo vũ khí. Hắn nhanh nhẹn né sang một bên, rồi lập tức vươn bàn tay to lớn tóm lấy cổ tay gã.
Không dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ dựa vào sức mạnh áp đảo, bóp chặt đến mức khiến tên cướp gào thét đau đớn, cảm giác như xương cốt sắp vỡ nát.
"Hảo hán, tha mạng! Tha mạng!" Gã lập tức rêи ɾỉ cầu xin.
"Dám cướp thuốc của y quán, ngươi không biết đó là thuốc cứu người à?" Triệu Đại Sơn giật lấy con dao găm, rồi tung một cú đá mạnh vào ngực gã, gằn giọng nói: "Cút!"
Tên cướp không dám nán lại, vội vàng bỏ chạy. Đám đồng bọn đang ngăn cản tiểu nhị của y quán cũng nhanh chóng lẩn vào đám đông, biến mất không dấu vết.
"Chỗ này không kiếm được tiền, đổi chỗ khác mà kiếm!"
Mấy tiểu nhị của y quán chạy lại, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào hộp thuốc trong tay Triệu Đại Sơn. Họ sợ hắn cũng sẽ giống như đám cướp kia, chiếm đoạt làm của riêng.
Làm việc ở y quán, bình thường họ được mọi người tôn trọng, nhưng khi tai họa ập đến, cả trấn trở nên hỗn loạn. Từ sáng sớm đã có không ít người lấy danh nghĩa giúp đỡ cứu hộ để lén lút trộm cắp tài sản. Nhiều gia đình giàu có đã bị cướp sạch.
Không thể ngăn cản, cũng chẳng còn cách nào khác.