Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 46

Nhị Lại Tử là con trai duy nhất của cha nương mình. Mới đây thôi, cậu bé vừa suýt mất mạng vì cơn cảm lạnh, khó khăn lắm mới cứu được. Vậy mà giờ đây lại bị xà nhà đè trúng đầu.

Nước mắt Triệu Tiểu Ngũ rơi lã chã, run rẩy nhìn ông nội: "Ông ơi, nhà mình còn thuốc chữa thương đầu không? Nhị Lại Tử, Nhị Lại Tử không ổn rồi, con không muốn đệ ấy chết.”

---

Thấy hai tay thằng bé đầy bùn, kẽ móng tay đen sì, Triệu lão hán tiến lên một bước, vỗ mạnh vào vai cậu. Không nói thêm lời nào, ông kéo cậu bước nhanh đến nhà Nhị Lại Tử.

Nhà Nhị Lại Tử không xa nhà trưởng thôn. Cả thôn lúc này đều chung một cảnh tượng: nhà cửa đổ nát, nếu còn sót lại chút nào thì cũng chỉ là một phần tường đất đứng chỏng chơ. Nhiều hơn là rơm rạ, ngói vỡ, xà nhà, tường vách sụp đổ thành một đống hỗn độn, chẳng còn chỗ nào để đặt chân.

Tiếng khóc than thấu trời xanh vang vọng từ nhà Nhị Lại Tử. Bà và nương của Nhị Lại Tử đều khóc đến khàn cả giọng.

“Nhà ta đã gây lỗi lầm gì với trời đất mà lại thành ra thế này! Trước đó bị bệnh cũng không bị Diêm Vương gọi đi, giờ lại bị xà nhà đè chết!” Bà của Nhị Lại Tử ngồi bệt trên mặt đất, vừa khóc vừa đạp chân đấm ngực.

“Con ơi, Lại Tử của nương ơi, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa mà…” Nương của Nhị Lại Tử ôm chặt đứa con đang nằm bất động, vừa cười vừa khóc, thần trí dường như không còn tỉnh táo.

Cha và ông nội Nhị Lại Tử thì ngồi bệt dưới đất, mắt trân trân nhìn ngôi nhà đã hóa thành đống hoang tàn, không nói được một lời.

Triệu Lão Hán gọi mấy tiếng mà chẳng nhận được phản hồi nào.

---

Nhà lão Lại Tử vốn con cháu thưa thớt, ông ấy và thê tử phải đến già mới sinh được cha của Nhị Lại Tử. Cha của cậu bé lại mãi mới có được một đứa con trai. Đứa bé đầu lòng chỉ sống đến năm chín tuổi, sau đó qua đời vì bạo bệnh.

Mấy năm sau, Nhị Lại Tử ra đời. Cậu bé là niềm hy vọng duy nhất của cả gia đình. Vậy mà vừa qua một trận phong hàn chưa bao lâu, giờ lại gặp trận động đất này…

Lão Hán không dám nghĩ nếu Nhị Lại Tử chết, gia đình này sẽ ra sao.

---

“Cháu dâu, để ta xem thằng bé.” Triệu Lão Hán thở dài một tiếng, bước đến trước mặt nương Nhị Lại Tử, nhẹ giọng nói.

Nương Nhị Lại Tử ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn Triệu lão hán, như thể bây giờ mới nhận ra ông đã đến. Nghe lời ông, nàng ấy không cầm được nước mắt, quỳ sụp xuống cầu xin:

“Đại Căn thúc, xin thúc cứu lấy con trai ta! Sau đầu nó bị xà nhà đè trúng, chảy nhiều máu lắm… nhưng nó chưa chết, nó vẫn còn thở mà!”

Triệu Lão Hán cúi xuống, đưa tay kiểm tra hơi thở của Nhị Lại Tử. Đúng là còn thở, dù yếu ớt, nhưng thằng bé chưa chết.

Nhưng lúc này, đừng nói là xuống trấn tìm đại phu, ngay cả sang thôn bên cạnh tìm một lang trung cũng là điều không thể. Trận động đất lớn như vậy, thôn bên chắc cũng không khá hơn là bao. Thậm chí, cũng không biết lang trung kia còn sống hay không nữa!

Dù Nhị Lại Tử có cơ hội sống, e rằng cũng chẳng cứu được.

---

Triệu Lão Hán im lặng không nói gì. Trong mắt nương Nhị Lại Tử, sự im lặng ấy đồng nghĩa với câu trả lời rằng con nàng ấy đã hết hy vọng. Nàng ấy quỳ xuống đất, ôm chặt lấy thằng bé, òa khóc thảm thiết:

“Ai đó làm ơn cứu con trai ta với… Nó vẫn còn thở mà, vẫn còn cứu được mà!”

---

Ở nhà của Triệu Què.

Triệu Toàn cũng đang khóc đến rối bời. Gã nam nhân cao tám thước, râu quai nón rậm rạp, giờ đây quỳ trên đất khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem. Cha hắn ta đã qua đời.