Trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ sợ hãi bất an.
Triệu lão hán dẫn hai con trai lớn đến nhà trưởng lão trong tộc trước. Lão già kia, ông phải gọi là nhị ca. Nhưng chưa kịp tới nơi thì họ đã nghe thấy những tiếng khóc lóc xé lòng. Những người trẻ chân tay nhanh nhẹn còn chạy ra ngoài kịp lúc đất rung, nhưng người già cả, đi đứng phải chống gậy, không có được may mắn ấy. Khi được đào lên, ông cụ đã không còn.
“Thúc, cha ta đi rồi.” Một nam nhân trung niên, tuổi tác ngang với Triệu lão hán khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất không sao đứng dậy nổi.
“Xuyến Tử, đứng lên đi. Cả đại gia đình đều trông cậy vào cháu đấy, không thể thiếu người nữa đâu.” Triệu lão hán đảo mắt nhìn nhanh nhà Triệu Xuyến, thấy ai nấy đều có thương tích lớn nhỏ, nhưng không chí mạng, chỉ cần dưỡng vài ngày sẽ ổn.
Chỉ có điều, ông cụ trong nhà không còn nữa.
“Thúc công, đây là động đất đúng không?” Con trai của Triệu Xuyến - một người thật thà chất phác, hỏi bằng giọng run rẩy. Cả đời chưa từng chứng kiến chuyện lớn, hắn ta chỉ biết những câu chuyện về động đất trong lời kể của người già trong thôn.
Sắc mặt Triệu lão hán nghiêm nghị, gật đầu. Giờ không phải lúc đau lòng, ông quay sang Triệu Xuyến.
“Xuyến Tử, Diêm Vương không chờ ai. Giờ cứu được người nào hay người ấy. Ta sẽ mang Đại Ngưu, Nhị Ngưu đi giúp, cháu lo liệu an táng cha mình chu đáo, trong nhà còn thứ gì có thể dùng được thì nhanh chóng lôi ra, đừng để ẩm ướt.”
Nói xong, ông không chờ Triệu Xuyến trả lời, đã vội vàng đưa hai người cháu sang nhà khác.
Triệu lão hán là bậc trưởng bối cao nhất trong thôn, lời ông nói ai cũng nghe. Dù nhà nào có người chết cũng phải kìm nén nỗi đau.
Giờ người sống là ưu tiên hàng đầu, người chết phải gác lại sau, cả thôn đều như thế. Ai mà ích kỷ, đặt lợi ích riêng lên trước, sẽ bị toàn thôn khinh bỉ, về sau không ai giúp nữa.
Với sự chỉ huy của Triệu lão hán, thôn Vãn Hạ như tìm được chỗ dựa. Từng ngọn đuốc được đốt lên, ánh lửa bập bùng từ nhà này sang nhà khác, tiếng hô gọi cứu người vang vọng không ngớt.
Những nữ nhân khóc đến khản cả giọng, gục ngã xuống đất, quỳ lạy cầu xin trời cao rủ lòng thương xót...
Càng nhiều nam nhân theo sau Triệu lão Hán, nghe theo sự chỉ dẫn của ông, đi từng nhà cứu những người còn bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Giờ đây, không còn ai để tâm nhà nào mang họ gì, ngày thường có hiềm khích hay không. Dù là hai gia đình vốn không đội trời chung, giờ cũng phải đồng lòng cứu người.
"Ông nội!"
Triệu lão hán đang ở nhà trưởng thôn giúp chuyển thi thể của trưởng thôn ra sân. Nghe tiếng gọi, ông ngoái đầu lại nhìn thấy gia đình trưởng thôn đang khóc lóc đau đớn, lòng ông nặng trĩu, mày nhíu chặt.
Thấy cháu lớn chạy tới với đôi mắt đỏ hoe, ông giật mình.
"Sao vậy?" Ông bước lên đón, không muốn nhìn thêm cảnh đau lòng phía sau.
Triệu Tiểu Ngũ lau nước mắt, giọng cậu nghẹn ngào: "Nhị Lại Tử bị xà nhà rơi trúng đầu rồi..."
Từ lúc rời khỏi nhà, cậu và hai đệ đệ chia ra ba hướng, đi thăm những người bạn thân thường ngày hay chơi chung, tiện thể xem có giúp được gì không. Cậu chọn đến nhà Nhị Lại Tử.
Vừa bước vào sân, cậu đã nghe tiếng nương của Nhị Lại Tử khóc lóc thảm thiết, gọi tên con trai. Cha của Nhị Lại Tử ôm chặt lấy con, im lặng không nói gì, chỉ có nước mắt giàn giụa trên mặt.
Nhị Lại Tử ban ngày còn cười đùa với bọn họ, giờ đây đã mềm nhũn nằm trong vòng tay cha mình. Máu từ sau đầu cậu bé chảy ra, nhuộm đỏ nền tuyết trắng, nhìn mà không khỏi đau lòng.