Nhà cửa sụp đổ, số người bị đè chết đếm không xuể. Quan phủ thiếu hụt nhân lực nghiêm trọng, dẫn đến nhiều người dù còn hy vọng sống sót nhưng không kịp đợi cứu viện, cuối cùng bị chôn vùi mãi mãi dưới đống đổ nát.
Nhưng điều đó chưa phải chuyện thảm khốc nhất. Thiên tai không phân biệt giàu nghèo, nhiều dân nghèo không bị ảnh hưởng lại nhân cơ hội này đi cướp bóc, làm giàu trên sự đau khổ của những gia đình giàu có bị nạn.
Quan phủ bận túi bụi, phải phân chia binh lực để trấn áp bọn cướp, nhân lực ngày càng cạn kiệt. Nhiều xác chết không được đào lên, để lâu ngày thối rữa, bốc mùi, rồi bị chuột ăn mất.
Cuối cùng, đại dịch kinh hoàng còn đáng sợ hơn cả động đất bùng phát mạnh mẽ.
Quan phủ ra lệnh phong thành, gϊếŧ người, thiêu xác... Những người nhiễm bệnh và không nhiễm đều bị nhốt chung trong thành. Ngọn lửa dữ dội biến nơi đó thành hỏa ngục trần gian.
Nghĩ đến đây, Vương thị không khỏi rùng mình ớn lạnh!
Không rõ trận động đất lần này so với năm đó có lớn hơn hay không.
Nhưng trận động đất năm đó xảy ra vào mùa hè, còn lần này lại là giữa mùa đông. Vương thị chỉ có thể tự an ủi mình rằng, dù bây giờ có người chết, thi thể cũng có thể giữ được trong nhà bảy ngày, không dễ bốc mùi thối rữa như mùa hè. Dẫu có kẻ nhân cơ hội cướp bóc, quan phủ chắc hẳn đã có kinh nghiệm từ trước, sẽ không để bi kịch năm đó tái diễn.
Vương thị điều chỉnh lại nhịp tim đang đập dữ dội, quấn kín Triệu Tiểu Bảo trong tấm chăn dày, không để lọt một chút gió lạnh, sau đó đưa cô bé cho Triệu Đăng:
“Bế chặt tiểu cô của con, Hỉ Nhi và bà nội đi đào đồ.”
“Vâng!” Triệu Hỉ vội vàng đáp, hí hửng chạy theo sau bà nội.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước nhà chính, Vương thị thở dài một hơi sâu. Bà xác định phương hướng rồi bắt đầu chỉ huy Triệu Hỉ đào bới.
Cái hộp đựng tiền quan trọng nhất bà đã giấu ở chỗ của Tiểu Bảo, nhưng vẫn còn vài lượng bạc lẻ tiêu hàng ngày được cất trong chiếc hộp gỗ dưới gầm giường.
Lần này phải mất nhiều công sức mới lấy được.
Triệu Hỉ tuy còn nhỏ nhưng lại khỏe mạnh, Vương thị cũng không thể sánh với đứa cháu trai trẻ tuổi. Bà vừa đào vừa mệt đứt hơi, cuối cùng cũng lôi được quần áo, giày dép, chăn chiếu ra.
Sau đó bà dặn Triệu Hỉ tiếp tục đào, còn mình thì nhanh chóng mặc vội đồ lên người, bất kể sạch hay bẩn, chỉ để tránh cái lạnh thấu xương.
“Nương, chăn chiếu quần áo này để ở đâu ạ?” Tôn thị ôm hai chiếc chăn bông bẩn thỉu, bối rối không biết nên làm gì, vì giờ chẳng còn chỗ nào đặt để.
Nhìn thấy nàng ấy, Vương thị chỉ thêm bực mình. Con dâu thứ ba lúc nào cũng lơ ngơ, chẳng biết làm gì ra hồn: “Ván giường chắc chưa hỏng đâu, lôi ra lau sạch mà dùng. Tất cả những thứ dễ bị ẩm đều để lên đấy, nhớ cẩn thận.”
“Vâng ạ.” Tôn thị như được giao nhiệm vụ, không còn lóng ngóng như trước.
Chu thị mang những tấm ván từ các gian phòng ra, ghép lại đặt trong sân, rồi chất chăn chiếu, quần áo, lương thực lên trên, phủ thêm một tấm vải dầu nhặt được từ đống đổ nát.
Nàng còn dọn sạch đồ ăn có thể dùng được trong nhà bếp, từ những miếng thịt xông khói lấm lem bùn đất đến những thứ không bị hỏng hóc.
Trong lúc này, mặt đất lại rung chuyển vài lần, khiến cả gia đình hoảng hốt ôm chặt lấy nhau.
May mắn là mỗi lần rung lắc đều yếu hơn trước, không còn dữ dội như lúc đầu. Tuy nhiên, từ sâu trong núi vẫn vọng lại vài tiếng vang như có đá lớn rơi xuống, nghe thật rợn người trong màn đêm đen kịt.