Vương thị lắc đầu, ôm chặt Triệu Tiểu Bảo vẫn đang sợ đến đờ đẫn, đứng bất động giữa sân.
Bà tận mắt chứng kiến ngôi nhà của mình đổ sụp ngay trước mặt. Chỉ trong vài cái chớp mắt, ngôi nhà đã gắn bó cả đời giờ chỉ còn là đống đổ nát.
Trời tối đen như mực, tuyết rơi dày đặc. Đất trời vẫn đang rung chuyển, từ trong thôn vọng ra những tiếng khóc thê lương tuyệt vọng.
Triệu lão hán nuốt khan, cổ họng khô khốc, khó nhọc nói: "Lão tam ở lại trông nhà. Lão đại lão nhị theo ta vào thôn cứu người."
Giờ đây không còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác nữa, mấy con gà, vịt bị đè chết, cho đến số bạc, quần áo bị chôn vùi trong đống đổ nát, thậm chí cả mẻ mỡ lợn vừa nấu hôm qua… tất cả đều chẳng còn quan trọng bằng mạng sống.
Hít một hơi thật sâu, ông nhìn Vương thị. Bà chỉ khẽ gật đầu, cả hai chẳng nói gì, nhưng ánh mắt đã đủ để hiểu ý nhau.
Con người trước sức mạnh của trời đất quả thật nhỏ bé biết bao.
Vương thị cố trấn tĩnh, bảo Triệu Đại Sơn đi đào lương thực, gạo, dầu ăn, cái gì còn dùng được thì lấy ra. Mấy con gà vịt bị đè chết cũng phải nhanh chóng xử lý, đó là thức ăn.
Cũng may năm nay trong nhà nuôi hai con lợn, một con đã bán, một con vừa mổ xong, thịt đã hun khói thành thịt khô, chỉ cần đào ra rửa sạch là ăn được.
Lương thực tuy có hao hụt, nhưng nhờ cất trong bao, phần lớn vẫn còn nguyên. Riêng bột mì thì không dùng được nữa, lẫn đầy cát bụi, phải bỏ hết. Mấy hũ mỡ lợn đều vỡ, mỡ chưa đông hẳn, chắc cũng hỏng rồi.
Trứng gà, nước tương đều không chịu nổi va chạm, hầu như chẳng giữ được gì, chỉ còn hũ muối là nhặt nhạnh lại được một ít.
Chiếc hòm tiền quan trọng nhất của gia đình... Bà siết chặt con gái trong tay, trong đầu nhanh chóng tính toán lại tài sản.
Bà hạ giọng dặn ba nàng dâu vẫn đang bàng hoàng không nói nên lời: "Các con đi đào quần áo, chăn đệm. Cẩn thận đừng để dính tuyết ẩm ướt. Trời lạnh thế này, cả nhà mà bị nhiễm lạnh sinh bệnh thì không ổn đâu."
"Dạ!" Chu thị gật đầu, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng cùng hai chị em dâu đi thu dọn.
"Đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà." Bà Vương dặn dò đám cháu trai.
Mấy đứa nhỏ nhìn về phía thôn, lòng nóng như lửa đốt. Cuối cùng không nhịn được, đứa lớn nhất nói: "Bà ơi, tụi cháu cũng đi cứu người được không?"
Chúng lo cho lũ bạn trong thôn, chẳng biết chúng nó có thoát kịp không.
"Để A Đăng và Hỉ Nhi ở lại, Tiểu Ngũ dẫn Cốc Tử và Phong Tử vào thôn giúp một tay, nhưng nhớ chú ý an toàn."
Vương thị suy nghĩ một lát rồi quyết định. Mấy đứa lớn đã có sức vóc, có thể coi như nửa người lớn, giúp nhấc xà nhà, dọn đá cũng được. Giờ đây cứu được ai thì cứu, tất cả đều dựa vào số mệnh.
Tiểu Ngũ mừng rỡ, lập tức chạy đi.
"Trước hãy giúp người trong tộc mình đã!" Vương thị nói thêm. Người ta đều có tình riêng, lúc này cứu ai trước, tất nhiên phải ưu tiên người thân.
"Dạ!" Tiểu Ngũ gật đầu mạnh, dẫn hai đệ đệ chạy đến nhà Triệu Nhị Lại. Trong thôn cũng có thứ tự thân sơ, cậu muốn xem Nhị Lại có sao không.
Năm nay tuyết rơi dày đặc, suốt những ngày giáp Tết mặt trời chưa hề ló dạng. Giặt một chiếc áσ ɭóŧ thôi cũng phải phơi đến năm sáu ngày mới khô, mà còn bốc lên mùi hôi khó chịu. Nếu bây giờ áo bông bị dính nước tuyết, mặc đồ ướt trên người chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Vương thị nhớ lại những gì bà nghe được từ người lớn lúc còn nhỏ, rằng nhiều năm trước cũng từng xảy ra một trận động đất, phạm vi ảnh hưởng rộng đến hai châu. Thành trì nằm tại trung tâm động đất chết chóc nhiều vô số kể, những thành xung quanh bị ảnh hưởng cũng không kém phần bi thảm.