Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 42

Ánh nến leo lét chiếu sáng một bên khuôn mặt bà, những nếp nhăn nơi khóe mắt tràn đầy vẻ yêu thương dịu dàng, hoàn toàn khác xa dáng vẻ tuyệt vọng trong giấc mơ.

Triệu Tiểu Bảo mếu máo, đột nhiên lại òa khóc: “Hu hu hu…”

Âm thanh chói tai xé tan màn đêm, khiến mấy người ở các phòng bên cạnh cũng giật mình tỉnh dậy.

Tiểu Bảo khóc đến mức nấc lên từng hồi, hai chân ngắn ngủn đạp liên tục vào chăn, như thể muốn vùng thoát khỏi một thứ gì đó: “Nương, nương ơi, rồng lật mình rồi, nhà sập rồi, cha bị xà nhà đè chết rồi… Hu hu, cha chết rồi!”

Triệu lão hán vừa bước chân vào phòng đã nghe con gái nói mình chết, sắc mặt ông lập tức thay đổi, vội vã nói: “Tiểu Bảo, con mơ thấy gì vậy? Rồng gì lật mình chứ, cha chưa từng nghe nói! Thôn ta chỉ có rắn, làm gì có rồng... Tiểu Bảo à, không được nói bừa đâu, cha vẫn khỏe mạnh đây mà!”

Sắc mặt Vương thị đột nhiên tái nhợt. Nhà sập? Rồng lật mình? Rồng? Địa long lật mình (động đất)?

Tim bà đập thình thịch, một nỗi hoảng sợ không thể diễn tả tràn ngập khắp người. Bà vội kéo chăn bọc lấy Tiểu Bảo, không kịp mang giày, bế con gái chạy thẳng ra ngoài: “Ông già, chạy mau!!!”

Triệu lão hán vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng theo bản năng cũng chạy theo ra ngoài.

“Lão Đại! Lão Nhị! Lão Tam! Mau tỉnh dậy, đừng ở trong nhà nữa, dẫn vợ ra ngoài ngay…!”

“Triệu Ngũ, Triệu Cốc, Triệu Phong, Triệu Đăng, Triệu Hỷ...”

Lời bà vừa dứt, mặt đất bất ngờ rung chuyển, một cảm giác trời đất quay cuồng kéo tới. Núi rừng gầm thét, đất đá rung chuyển, chim muông, thú hoang trên núi kinh hoàng bay nhảy, những tảng đá lớn rơi xuống ầm ầm.

Mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội. Vương thị cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân như không thể đứng vững. Sắc mặt bà tái xanh, vội vàng đứng thẳng lại, dưới sự dìu đỡ của Triệu lão hán, bà bế chặt Tiểu Bảo và lao thẳng ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc họ vừa chạy tới sân, căn nhà chính phía sau đột ngột đổ sập.

Vương thị hoảng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, hai chân bủn rủn, hai tay ôm chặt Tiểu Bảo vào lòng.

“Ông già…”

“Ta ở đây, không sao, không sao đâu.” Triệu lão hán lắp bắp, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán ông. Hai chân run rẩy, ông vội nhìn về phía gian phòng của năm đứa cháu trai, chỉ thấy bọn chúng như một đàn mèo nhanh nhẹn, vừa la hét vừa chạy ra ngoài.

"Ông ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Bà ơi, bà ơi, sao lại đáng sợ thế này? Cháu sợ muốn chết!"

"Suýt nữa cháu bị đè rồi, may mà cháu chạy nhanh!"

Năm huynh đệ Ngũ Cốc Phong Đăng Hỉ vừa nói vừa núp sau lưng Vương thị, mặt mày tái nhợt chưa hết bàng hoàng. Chúng hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị kéo ra ngoài.

Trước mắt, nhà cửa sụp đổ, đất trời rung chuyển, từ khắp nơi trong thôn vọng lại những tiếng hét hoảng loạn.

Từ lúc nghe tiếng khóc thét của tiểu muội, Triệu Đại Sơn đã tỉnh giấc, định chạy sang nhà chính xem xét thì đúng lúc đó biến cố xảy ra. Hắn vội vàng bế thốc thê tử đang say ngủ trên giường chạy ra ngoài.

Triệu Nhị Địa vốn ngủ rất tỉnh, chỉ chậm chân chút ít so với đại ca, cũng bế thê tử thoát ra được.

Chỉ có Triệu Tam Địa, từ nhỏ đến lớn luôn là kiểu người "sấm rền bên tai cũng không dậy nổi". Mãi đến khi viên ngói rơi trúng mặt, hắn mới bị vợ cấu mạnh một cái mà tỉnh, cuối cùng lảo đảo chạy ra với gương mặt bị véo đến tím bầm.

"Cha, mẹ, hai người không sao chứ?!" Ba huynh đệ nhìn Vương thị và Triệu lão hán đầu tiên.