Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 41

Cuối cùng, cô bé cũng trông thấy nhà mình. Rõ ràng lúc trước cha nương huynh tẩu còn đang trò chuyện vui vẻ về lễ vật tặng nhà ngoại, vậy mà chỉ trong chớp mắt, cha đã bị xà nhà đè gãy lưng. Nương thì gào khóc gọi tên các ca ca, giục họ mau đến cứu cha.

Đại ca, Nhị ca, Tam ca phản ứng rất nhanh, vừa cảm nhận mặt đất rung chuyển đã lập tức bật dậy, kéo tẩu tử đang ngủ say chạy ra ngoài. Nhưng mấy đứa cháu chậm chân hơn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị chôn vùi.

Phong Tử và Hỷ Nhi bị tường đất đè chết, còn Tiểu Ngũ, Cốc Tử và A Đăng thì máu chảy đầy đầu vì bị ngói đập trúng, vừa khóc vừa gọi cha nương, cũng không kịp chạy thoát thân mà chỉ liều mạng bới đất đá trên người các đệ đệ.

Đại ca và Nhị ca đang cứu cha, Tam ca lo cứu Phong Tử và Hỷ Nhi. Mấy tẩu tử khóc đến ngất lịm, cả nhà rơi vào cảnh hỗn loạn không tả nổi.

“Phong Tử và Hỷ Nhi… không còn nữa…”

Triệu Tam Địa quỳ trên mặt đất, ôm hai đứa trẻ được đào ra từ đống đổ nát, ngây dại nhìn về phía Đại ca và Nhị ca đang cố cứu cha, giọng nói của hắn nhỏ đến không thể nghe rõ.

Tuyết rơi lạnh buốt thấm vào cổ áo, tiếng ai oán đau thương vang vọng khắp trời đất.

“Con ta ơi…!!!”

Tôn thị ngã gục xuống đất, không còn sức mà khóc thêm nữa.

---

Một tiếng khóc lớn vang lên từ trong nhà chính.

Vương thị giật mình, vội ôm lấy Triệu Tiểu Bảo đang khóc thét trên giường, lòng đầy lo lắng, vừa dỗ vừa gọi: “Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Bảo đừng khóc, có nương đây rồi.”

“Sao thế này, sao mà cứ khóc mãi vậy?” Triệu lão Hán bưng đèn dầu tiến lại gần, thấy mắt con gái út đã sưng húp vì khóc, lòng ông đau như dao cắt.

Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra. Trước đó cô bé vẫn đang ngồi ăn bát mỡ chiên ngon lành, bỗng dưng ngất đi không một dấu hiệu báo trước. Cả nhà hoảng hốt tưởng rằng cô bé bị sao, định bồng cô bé lên trấn trên tìm đại phu.

May mà Tam tức phụ nhanh mắt, phát hiện cô bé chỉ đang ngủ, mọi người mới an tâm được một chút.

Nhưng chưa kịp yên lòng, cô bé đã bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn không ngừng. Lúc đầu chỉ là lặng lẽ rơi lệ, sau đó là òa lên khóc lớn, gọi mãi cũng không tỉnh, chẳng biết cô bé mơ thấy điều kinh hoàng gì.

“Cứ khóc thế này cũng không ổn, ta phải nghĩ cách thôi.” Triệu lão Hán lê đôi giày bông bước xuống giường, lục lọi lấy hương nến và tiền vàng, nói: “Ta phải thắp hương hỏi thần tiên xem sao. Có khi nào thần tiên gọi con bé lên trên để tra hỏi gì không? Nếu nó phạm lỗi gì, cứ mắng một trận là được, sao lại dọa nạt như vậy?”

“Đang nửa đêm nửa hôm ông lại làm gì đấy?” Vương thị vốn đang buồn bực, thấy ông như vậy lại càng tức, lớn tiếng mắng: “Ông nghĩ thần tiên cũng giống ông, không ngủ à?”

“Ây dà, thời gian trên trời đâu có giống dưới trần gian, có khi giờ đang là giữa trưa ấy chứ. Ta chỉ xin họ một lời, bà mặc kệ đi.” Triệu lão Hán vừa lẩm bẩm vừa cầm hương nến ra ngoài.

Cửa không đóng chặt, Vương thị nhìn qua khe cửa, thấy ngoài sân sáng lên ánh nến lấp lánh, Triệu lão hán đang thì thầm điều gì đó.

Có lẽ cách này thực sự hiệu quả, đứa trẻ trong lòng bà đột nhiên mở mắt ra.

“Nương!”

“Nương đây!” Vương thị vui mừng ra mặt, vô thức lắc nhẹ cánh tay, dỗ dành cô con gái nhỏ trong lòng. “Tiểu Bảo đừng sợ, đừng sợ, có nương đây rồi.”