Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 40

Miệng vẫn vô thức nhai vụn mỡ ngầy ngậy.

Tuyết trên bầu trời không biết tự khi nào đã chuyển thành những bông tuyết to như bông, tuyết rơi càng lúc càng dày. Trong bếp, tiếng củi nổ vang lách tách, tí tách, tí tách.

Một tiếng “choang” giòn tan vang lên, vài miếng vụn mỡ dính đường rơi xuống đất.

“Tiểu Bảo…”

“Tiểu muội!!!”

Trước khi mất đi ý thức, Triệu Tiểu Bảo nghe thấy hai tiếng gọi hoảng loạn cùng tiếng bước chân rối loạn.

Cô bé chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi lại bừng sáng. Sân nhà vẫn là sân cũ, tuyết vẫn rơi dày như vậy, ngay cả miếng vụn mỡ bị cô bé đá đi vẫn nằm nguyên chỗ ấy.

Mọi thứ tưởng chừng không thay đổi, nhưng lại đầy biến động bất ngờ!

Đất trời rung chuyển dữ dội, núi gầm thét, mặt đất cuộn trào, chim chóc hoảng loạn, chó gà sủa vang…

Chỉ trong vài hơi thở, từng tiếng kêu kinh hoàng xé toạc màn đêm, không biết từ nhà nào vang lên tiếng gào khóc xé ruột.

“Động đất! Động đất rồi!!”

“Hu hu, nương ơi…”

“Cứu mạng! Chồng ta bị dầm gỗ đè gãy lưng rồi!!”

“Cha, nương, Ngưu tử! Mau dậy đi, đừng ngủ nữa, nhanh chạy thoát thân!”

Những người bị đánh thức vội vàng chạy ra ngoài, chân không kịp xỏ giày, kéo vội người thân cạnh mình, vừa chạy vừa gọi cha nương con cái nhà bên. Mặt đất bằng phẳng ngày thường giờ chẳng thể đứng vững nổi đôi chân.

Từng mảnh tranh hoặc ngói từ mái nhà rơi xuống, những cột gỗ to như bắp đùi nện xuống ngay trước mặt. Trong quãng đường ngắn ngủi, người thì mất mạng, kẻ thì thoát thân.

Gà vịt trong chuồng vỗ cánh loạn xạ, phút chốc bị gỗ sập đè chết, im bặt không còn tiếng kêu.

Chú chó vàng duy nhất trong thôn run rẩy, bốn chân run lập cập, điên cuồng sủa về phía vài gian nhà đổ sập. Trong nỗi hoảng sợ, nó muốn bỏ chạy nhưng lại không nỡ rời đi, liên tục ngoảnh đầu nhìn lại.

Có người lặng lẽ bị vùi trong đống đổ nát, có người bỏ chạy nhưng bị gỗ đè trúng đầu, ngã xuống không còn nhúc nhích. Những người khác thì đầu đầy máu, vừa chạy vừa khóc, tiếng gào thét gọi cha gọi nương vang vọng khắp nơi.

Triệu Nhị Lại, đứa bé sáng nay còn đến nhà cảm ơn vì thuốc cảm, giờ nằm thẳng đơ giữa sân, mặt cậu bé trắng bệch như tờ giấy, không còn chút hơi thở.

Nhi ca què lên núi đốn củi, giờ được cậu con trai râu ria xồm xoàm đào ra từ bức tường đất sập, đầu ông ta bị đè đến mức chẳng còn nhận ra mặt mũi.

Còn nhiều người khác nữa, Lý tẩu tử từng hái mận cho cô bé ăn, Ngô nãi nãi từng lén cho kẹo mạch nha, người bỏ cỏ lợn vào gùi cô bé, và cả đám bạn nhỏ từng cùng cô bé chạy nhảy khắp núi...

Trong chớp mắt, tất cả đều bị chôn vùi trong tai họa bất ngờ này.

Màn đêm phủ xuống, tuyết lớn rơi từng trận.

Triệu Tiểu Bảo cảm thấy mình đang lơ lửng giữa không trung. Cô bé có thể thấy mọi người, nhưng họ lại không thể thấy cô bé.

Sợ hãi trước biến cố đột ngột này, cô bé òa khóc, miệng liên tục gọi cha nương. Cô bé không biết điều gì vừa xảy ra, "địa long lật mình" là gì? Vì sao địa long lại lật mình?

Cô bé trông thấy những tảng đá từ sườn núi lăn xuống, đổ ập lên một mảng lớn cây cối, toàn bộ những ngôi nhà trong thôn chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ. Có người máu me đầy đầu, có người quỳ gối khóc thét.

Gà, vịt, ngỗng, chó chạy toán loạn, có người đào bới thân nhân bị chôn vùi trong đống đổ nát, có người ngây dại nhìn thi thể của người thân.