Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 39

Phải tính luôn cả Triệu Đại Căn - gia chủ Triệu gia, cả chín nam nhân lớn bé nhà họ Triệu ở thôn cứ đi ngang, đến ma cũng phải tránh mặt.

Nữ nhân trong thôn nhìn mà không ai không ghen tị. Nhưng ghen tị thì ghen tị, họ chẳng đời nào chịu chi tiêu kiểu như Vương thị, giữ lại cả một con lợn để ăn cho cả năm.

Đừng mơ! Sống như thế thì làm sao mà qua ngày nổi!

Vậy nên năm nay nhà họ Triệu không lo thiếu thịt. Sự rộng rãi của Vương thị, ngoài việc nhà đông người, còn vì bà biết rõ dưới gốc cây đào kia vẫn còn một hộp vàng.

Bà không giống lão Triệu chỉ chăm chăm nghĩ đến ba mẫu ruộng. Bà lúc nào cũng toan tính làm sao để đổi vàng thành lương thực.

Vàng mà để không thì chỉ là đồ chết, chỉ khi đổi lấy lương thực, vải vóc, bông, muối, đường, giúp cả nhà được ăn no mặc ấm mới là lợi ích thực sự.

So với việc bán một con lợn kiếm được vài lượng bạc, lúc này trong lòng Vương thị chỉ muốn tích trữ thêm đồ ăn, bởi ai mà biết được sang năm sẽ là năm thế nào.

Hiện giờ mấy đứa cháu vẫn còn nhỏ, chưa đến lúc tiêu tốn nhiều tiền, trước mắt cứ phải lo cái ăn cái mặc đã.

Chỉ cần ăn no, không bị đói, thân thể khỏe mạnh thì sau này có đi làm khuân vác ở bến tàu cũng có thêm chút cơ hội so với người khác.

Con người mới là gốc rễ của mọi sự!

Trong bếp, mọi người bận rộn không ngừng tay. Thịt chiên và bánh quả dầu đã được làm xong, rồi lại đến mẻ bánh quẩy nhỏ rắc thêm chút mè, ở quê mà có được những món ăn vặt thế này đã là rất khá rồi.

Nàng dâu cả nhà họ Triệu cùng hai chị em dâu khác bận rộn đến mức không có chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng trên mặt họ vẫn đầy ắp nụ cười, cảm thấy những ngày tháng này thật sung túc, so với hồi còn ở nhà mẹ đẻ thì thoải mái hơn nhiều.

Sau khi làm xong những thứ đó, La thị và Tôn thị bắt đầu cắt mỡ heo để chuẩn bị thắng mỡ, đổ đầy chum mỡ. Chu thị thì thu dọn đống đồ đã chiên, không phân loại, cứ thế đổ vào rổ nhỏ mang ra phòng khách, muốn ăn thì tự mình lấy.

Dầu chiên bánh trước đó đã dùng hết sạch, nên mỡ mới thắng lần này sẽ lấp đầy chum rỗng.

Suốt cả buổi sáng, khói từ ống khói nhà bếp không ngừng bốc lên, mùi thơm ngậy của dầu mỡ lan tỏa khắp sân.

Triệu Tiểu Bảo ngồi dưới mái hiên, trong tay ôm một bát mỡ chiên vụn có rắc chút đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Trong phòng, cha nương, ca ca và tẩu tử đang thấp giọng bàn chuyện ruộng nương năm sau, hy vọng ông trời mở mắt, đừng để hạn hán tái diễn, để người ta còn có đường sống...

Họ còn nói rằng mấy đứa nhỏ ngày càng lớn, không thể cứ chen chúc ngủ chung một giường. Mùa đông thì không sao, chen chút còn ấm áp, nhưng mùa hè thì nóng chết mất, nhất định phải xây thêm hai gian phòng...

Họ cũng bảo năm nay để dành được nhiều thịt, đến mồng Hai các tẩu tử về nhà mẹ đẻ, mỗi người mang một khúc thịt, lễ vật năm nay dày hơn, để gia đình bên ấy vui vẻ đôi chút...

Triệu Tiểu Bảo nhặt một miếng mỡ chiên lên định cho vào miệng, nhưng tay cô bé chợt run run, miếng mỡ rơi xuống đất. Cô bé lộ vẻ bối rối, lén dùng mũi chân đá văng miếng mỡ đi thật xa để không ai thấy.

Lén liếc nhìn phòng khách, thấy cha nương không phát hiện ra hành động nhỏ của mình, cô bé thầm thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại bốc một miếng mỡ khác cho vào miệng, nhai chầm chậm, lắng nghe câu chuyện thường nhật của cha nương huynh tẩu, đôi mắt dần khép lại.