Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 38

Vương thị kéo tay cậu bé, ngắm nghía kỹ càng, vừa nhìn vừa dặn dò một hồi.

Triệu Nhị Lại mở miệng ngọt như mía lùi, dỗ dành người khác là sở trường. Nào là “Cảm ơn thẩm bà, sau này lớn lên cháu sẽ hiếu thảo với thẩm bà.”

Rồi lại: “Thẩm bà thân như bà nội ruột của cháu vậy.” Thậm chí: “Sau này cháu sẽ kiếm bạc để thẩm bà tiêu.” Những lời ngọt ngào tuôn ra không ngớt làm Vương thị cười đến chảy nước mắt, khen cậu bé ngoan ngoãn, hiếu thảo.

“Tính cách giống hệt cha cháu, lớn lên chắc chắn là đứa lanh lợi khéo léo.” Vương thị xoa đầu cậu bé, lấy một đĩa bánh quả còn nóng, đưa cho cậu bé, bảo chia nhau ăn. Bà vốn rộng rãi với trẻ con trong họ, chưa bao giờ tiếc vài miếng đồ ăn.

“Cảm ơn thẩm bà!” Triệu Nhị Lại và đám nhóc đồng thanh cảm ơn, mỗi đứa lấy một chiếc bánh, không tham lam, rồi cùng đám trẻ nhà họ Triệu kéo nhau ra ngoài thôn chơi.

Ngoài trời, tuyết vẫn rơi lả tả, hôm nay lại là một ngày tuyết rơi trắng xóa.

Triệu Tiểu Bảo không theo đám bạn ra ngoài nghịch tuyết. Cô bé nhất quyết không đi, ngoài trời đường trơn lắm, mà chân cô bé lại ngắn, chạy không lại bọn chúng.

Hơn nữa, trên người cô bé đang mặc chiếc áo bông mới nương vừa làm. Cô bé thích áo bông mới lắm, sợ ngã làm bẩn mất.

Ngồi bên bếp lửa hơ tay, tay trái cầm bánh quả, tay phải cầm miếng thịt chiên. Cô bé ăn ngon đến mức vị ngọt lưu luyến đầu lưỡi, miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ.

Năm nay trong nhà không thiếu đồ ăn, khác hẳn mọi năm chỉ chiên bánh quả. Năm nay còn chiên thêm cả thịt, làm không ít món ngon để ăn Tết.

Hôm qua trong thôn mổ lợn đón Tết, nhà họ Triệu cũng gϊếŧ hai con lợn đã nuôi dưỡng cẩn thận suốt cả năm. Bán đi một con, Vương thị làm chủ quyết định giữ lại một con.

Con giữ lại sẽ làm thành thịt xông khói, để được cả năm, vừa là nguồn thực phẩm cho gia đình, vừa có thể dùng để biếu xén, đãi khách khi cần.

Nhà họ Triệu giữ lại cả một con lợn, thật sự là điều xa xỉ khiến cả thôn kinh ngạc. Ở nông thôn, dân quê ít có nguồn thu nhập.

Suốt năm chỉ trông mong hai con lợn trong chuồng bán được giá tốt, để năm sau kinh tế gia đình bớt chật vật. Thông thường, gϊếŧ lợn giữ lại hai dải thịt đã là tốt lắm rồi.

“Nào có nhà ai như bà ấy, sống sung túc chẳng kém nhà trưởng thôn,” nhiều người trong thôn cất lời đầy chua chát.

Nhà trưởng thôn có hơn 20 mẫu ruộng tốt, lại sở hữu một con trâu già khỏe mạnh, được coi là gia đình sung túc nhất trong thôn Vãn Hạ. Đem nhà họ Triệu ra so với nhà trưởng thôn, khác nào so trời với đất, rõ ràng là mỉa mai.

Trước những lời đó, Vương thị chỉ nhàn nhạt đáp: “Nhà ta con cái nhiều, đều đang tuổi lớn, cần phải ăn uống đầy đủ để bồi bổ, không thể để hỏng mất căn cơ.”

Một câu nói của bà chặn họng phụ nhân kia, khiến bà ta không nói được gì thêm.

Cứ nhìn mà xem, nhà người ta có ba con trai cao lớn lực lưỡng, cánh tay bọn họ còn to hơn cả đùi người khác, sức khỏe dồi dào nổi tiếng cả mười dặm tám thôn.

Những năm trước, trong trận tranh nước với thôn ở thượng nguồn, huynh đệ Triệu Đại Sơn vác cuốc xẻng đánh ngã sạch toàn bộ đám nam nhân bên kia, từ đó trở thành huyền thoại.

Đúng là “rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con thì biết đào hang”. Triệu Đại Căn sinh ba đứa con trai đã là giỏi lắm rồi, nhưng ba đứa đó lại sinh thêm năm đứa nữa.

Năm đứa nhỏ này giống hệt cha chúng, mặt mũi sáng sủa, vóc dáng khỏe mạnh, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã có cơ bắp. Chúng chưa từng thua ai trong các cuộc thi vật tay, nếu đánh nhau cũng ra đòn rất mạnh.