Tin xấu là giấc mộng một tháng lúa chín đã hoàn toàn tan vỡ. Ông đành thừa nhận, hy vọng ấy đúng là viển vông.
“Tiểu Bảo.”
“Tiểu Bảo đây ạ.”
Hai cha con đứng dưới gốc cây đào lớn, ngẩng đầu nhìn ba quả đào trên cành.
Triệu lão hán hít hà thật sâu. Chẳng lẽ mũi ông có vấn đề, sao hôm nay cảm thấy mùi đào thơm đến lạ, thơm đến mức ông không ngừng nuốt nước bọt.
Quả đào lớn hơn trước nhiều, đầu nhọn ửng sắc hồng phấn, trông mập mạp cực kỳ đáng yêu.
Triệu lão hán nhìn chằm chằm vào ba quả đào, nước bọt chảy ròng ròng, không kìm được mà nói: “Con gái, đợi khi đào chín, phải chia cho cha nếm một miếng nhé. Cha thèm quá rồi…”
*
Những ngày gần đây, thôn Vãn Hà bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Nhà nhà mở rộng của, người người tất bật với các công việc: cúng ông công ông táo, quét dọn, xay đậu làm đậu phụ, mổ lợn, gϊếŧ gà vịt, chiên bánh quả, dán câu đối xuân...
Đám trẻ bị giam chân trong nhà suốt bao lâu nay, hôm nay mặc những bộ áo bông chắp vá, chạy tung tăng khắp thôn. Má chúng đỏ bừng vì lạnh, tay chân nứt nẻ nhưng vẫn dẫm lên lớp tuyết dày, rủ nhau đi tìm bạn bè đồng bọn chơi đùa.
Một nhóm nhóc con, đứa nào cũng sụt sịt mũi, chạy vù đến cổng nhà họ Triệu, cất tiếng gọi to:
“Tiểu Ngũ, Cốc Tử, Phong Tử, A Đăng, Hỉ Nhi, Tiểu Bảo tiểu cô, ra ngoài chơi đi nào!”
“Nhị Lại, sao đệ ra ngoài được thế? Cảm lạnh đã khỏi rồi à?” Triệu Tiểu Ngũ nghe tiếng liền chạy ra từ bếp, miệng ngậm một chiếc bánh quả nóng hổi vừa chiên xong, thơm lừng.
“Khỏi lâu rồi! Hai thang thuốc là hết ngay!” Triệu Nhị Lại vỗ ngực khoe khoang, bắt chước dáng điệu cha mình lúc huênh hoang. Hai dòng nước mũi sắp chảy xuống miệng, cậu bé vội vàng hít mạnh.
“Mẹ ta bảo ta sang cảm ơn thúc công thẩm bà. Nếu không nhờ hai thang thuốc của hai người, có lẽ ta đã chết vì bệnh rồi. Tiểu Ngũ, từ nay mạng ta là của thúc công thẩm bà!”
“Ối chao, thằng nhóc này, mấy lời này học được ở đâu vậy hả? Không được nói bừa nữa, thật là ngớ ngẩn!” Vương thị đang ở trong nhà nghe thấy tiếng cậu bé thì cười nghiêng ngả. Đúng là giống hệt cha nó, mở miệng là chẳng biết giữ mồm, toàn nói những chuyện sống chết.
“Vào nhà đi, mấy đứa vào ăn bánh quả nào.” Vương thị tươi cười gọi bọn trẻ, rồi quay vào bếp lớn tiếng gọi con dâu cả: “Con dâu cả, bánh quả chiên xong chưa? Mang ra đây một đĩa đi.”
“Vâng, nương, xong rồi đây.” Chu thị cười đáp.
Triệu Nhị Lại và mấy đứa trẻ khác còn ngại ngùng chưa quen, cứ xoay người muốn chạy trốn. Nhưng chúng liền bị đám trẻ nhà họ Triệu giữ lại, cười đùa ầm ĩ, kéo nhau vào nhà chính.
Triệu Nhị Lại mới khỏi một trận cảm lạnh đáng sợ mấy hôm trước, khiến nương cậu bé sợ chết khϊếp.
Cha cậu bé phải đi suốt đêm đến thôn bên tìm thầy thuốc, nhưng đường núi đã lâu không ai qua lại, tuyết dày cả mấy thước, trong đêm đen mù mịt chẳng thể bước nổi. Cuối cùng, nhờ Vương thị nghe tin mang hai thang thuốc đến mới cứu được mạng nhỏ của Nhị Lại.
Nhà họ Triệu đông con cháu, mỗi mùa đông đều chuẩn bị vài thang thuốc dự phòng, nay đúng lúc phát huy tác dụng.
Triệu Nhị Lại là đứa nhỏ trong họ, cũng thường chơi với mấy huynh đệ nhà Triệu Tiểu Ngũ. Vì tóc cậu bé thưa thớt, trên đầu chỉ lưa thưa vài sợi nên bị gọi là “Lại Tử” – tên xấu để dễ nuôi.
Dù bề ngoài không ưa nhìn, nhưng tính cậu bé rất lanh lợi. Hôm nay, mẹ cậu bé cho phép ra ngoài, cậu bé liền lập tức rủ cả nhóm bạn trong thôn chạy xuống chân núi chơi.