Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 31

Đúng như dự đoán, hôm nay lại có người đến hỏi.

Triệu lão hán đang bận sửa soạn đống gỗ vừa chặt, gỗ thẳng và mịn khiến ông rất hài lòng. Nam nhân vừa bước vào là Lưu Lão Tứ, tay hắn ta xách một con gà rừng. Nghe hỏi, Triệu lão hán không trả lời thẳng, mà lập tức đổi chủ đề:

“Lưu Lão Tứ, ngươi bẫy được con gà rừng chỗ nào đấy? Chỉ cho ta với, mai ta cũng đi thử vận may.”

Lưu Lão Tứ nghe xong thì tái mặt, bụng nghĩ: nhà họ Triệu này cứ như đàn châu chấu càn quét, đất họ đi qua ngay cả cỏ dại cũng không mọc được! Chỗ bẫy gà này mình còn định để dùng tiếp, giờ mà nói ra thì chẳng phải mất trắng sao?

Hắn ta ấp úng: “À, thì ở phía khe núi sau thôn ấy. Đại căn thúc, ta phải về đây, vợ ta còn chờ ở nhà.” Nói xong vội vã bỏ đi.

Triệu lão hán nhìn bóng hắn ta khuất dần, vuốt cằm cười khẩy: “Khe núi sau thôn à, hừ, còn định giấu ta sao.”

“Hai người chặt hai cây này ở đâu thế?” Vương thị ngồi dưới mái hiên, tay khâu đế giày, mắt nhìn về hai khúc gỗ to sừng sững trong sân.

Hai cha con nhà họ Triệu đã lùng sục khắp núi mấy ngày nay để tìm ra loại gỗ phù hợp để xây nhà, cuối cùng mới kiếm được hai cây tùng đã sống đến hai, ba chục năm tuổi.

Nghĩ đến việc dựng nhà cho con gái, tất nhiên phải dùng gỗ tốt.

Sau mấy tháng cật lực khai hoang, vùng đất “thần tiên” đã được dọn sạch ba mẫu. Vài ngày trước, họ bận rộn dẫn nước từ con suối nhỏ vào ruộng, mãi đến hôm qua mới xong việc. Giờ đây, ba cha con họ Triệu quyết định dựng tiếp căn nhà đã bỏ dở lâu ngày, nhân tiện quan sát thêm về tình trạng thời tiết trong vùng ấy để chuẩn bị gieo mạ.

Sự cẩn thận này là bởi vì tình hình bên trong vùng đó quá khó đoán.

Ngay cả Triệu lão hán, người đã trồng trọt cả đời, cũng không hiểu nổi quy luật bốn mùa ở đó. Nó hoàn toàn không theo trình tự thông thường!

Chỉ còn cách thử nghiệm từng bước một, cẩn trọng từng chút, vì hạt giống là tài sản vô cùng quý giá.

Trong những năm đói kém, người ta phải ăn cả vỏ cây để sống, vậy mà vẫn có người không nỡ động vào hạt giống. Để lại hạt giống thì năm sau còn hy vọng gieo trồng, ăn hết thì coi như tuyệt đường sống.

Triệu lão hán không dám đánh cược, nên nhất định phải để dành ít nhất một nửa số giống cho vụ xuân năm sau.

...

Cả mùa đông, nhà họ Triệu bận rộn dựng nhà và chăm sóc ba mẫu đất màu mỡ mới khai hoang được trong “vùng đất thần tiên”.

Những việc này, dĩ nhiên, chẳng ai ngoài họ biết. Trong thôn, mọi người vẫn bàn tán rằng nhà họ Triệu năm nay chẳng hiểu sao lại trở nên lười biếng. Hết Đại Sơn ngủ ngày, rồi đến Nhị Điền, cuối cùng là Tam Địa.

Ba huynh đệ cứ như đang so xem ai lười hơn ai.

Có kẻ thậm chí đoán rằng nhà họ Triệu sắp phân nhà, bảo rằng ba huynh đệ không chịu nổi nữa nên đang ngấm ngầm phản đối hai vợ chồng già bằng hành động.

Lí do? Chuyện đó còn cần hỏi sao, chắc chắn là vì Triệu Tiểu Bảo rồi!