Trong thôn, ai mà không biết vợ chồng Triệu lão hán thiên vị đứa con gái út này đến mức nào. Đám cháu trai bên dưới dù đông nhưng hễ có Triệu Tiểu Bảo là đều phải xếp sau. Lâu ngày, mấy nàng dâu làm sao không sinh lòng bất mãn?
Có người còn tận mắt thấy, mỗi ngày ba bữa, Tiểu Bảo đều được ăn cháo gạo tẻ, mà còn là gạo mới thu hoạch năm nay, không phải gạo cũ.
Chuyện này xảy ra ở nhà nào mà chẳng thành cớ để cãi nhau?
Thậm chí, có lời đồn rằng Triệu Đại Sơn lên núi tìm gỗ, là để chuẩn bị chia nhà, sau này tự dựng một căn riêng.
Mấy lời đồn thổi trong thôn tất nhiên lọt đến tai nhà họ Triệu - vốn ở cuối thôn dưới chân núi. Triệu lão hán tức đến mức giữa ngày đông giá rét cũng cởi giày bông định ném thẳng vào đầu đám người đó, đứng trong nhà mắng xối xả: “Chúng mày mới phải chia nhà! Con mày chia nhà, cháu mày cũng chia nhà!”
Một ông lão mà nghe đến chuyện con cái muốn chia nhà, chẳng khác nào đang bị nguyền rủa chết sớm.
Triệu lão hán không nén được giận, hôm sau liền khoanh tay đến từng nhà. Ông dựa vào vai vế cao, mấy bậc trưởng lão trong thôn đều phải gọi ông một tiếng “đại ca.” Ông đến tận nơi gây sự mà chẳng ai dám làm gì.
Những người cùng thế hệ với ông thì già rồi tay chân chậm chạp, không cản nổi. Bọn hậu bối thì chỉ biết đứng chịu trận, bị ông mắng cho tan nát.
Nếu ai dám cãi lại, ông sẽ mắng thẳng mặt: “Việc trong nhà mình còn chưa lo xong, lại đi nhiều chuyện chuyện nhà người ta! Rảnh rỗi đến thế thì sao không ra dọn tuyết trước cửa? Để lỡ cha mày trượt ngã gãy xương, hai anh em chúng mày tranh nhau xem ai phải chăm, không khéo cũng cãi nhau đòi chia nhà thì vui lắm hả?”
Thế là chẳng ai còn dám hó hé.
Đến cuối đông, cả thôn thu mình trong nhà tránh rét, bầu không khí cũng lặng lẽ hơn hẳn. Ngay cả con chó vàng nhà Triệu Hữu Tài cũng lười sủa.
Trấn Đồng Giang hiếm khi có tuyết rơi. Theo lời các lão nhân trong thôn, lần gần nhất nơi đây có tuyết là hơn mười năm trước.
Khi ấy, tuyết lớn phong tỏa núi rừng, sau mùa đông dài đằng đẵng, nhiều nhà đóng cửa kín mít. Đến khi phá cửa ra, người ta mới phát hiện cả gia đình hơn chục người đã chết cóng bên trong.
Bá tánh nghèo khổ luôn sợ những ngày tuyết rơi. Văn nhân tao khách ngắm tuyết làm thơ, gọi tuyết trắng là cảnh sắc thanh khiết. Nhưng trong mắt những người áo không đủ mặc, cơm chẳng đủ ăn, tuyết trắng chỉ là thứ lạnh buốt đến mức muốn rụng cả tay chân.
Lâu lắm rồi, thôn Vãn Hạ lại một lần nữa đón trận tuyết lớn.
Nhà họ Triệu đã chuẩn bị đủ củi lửa. Từ khi tuyết bắt đầu rơi, Vương thị không cho lũ trẻ trong nhà bước chân ra ngoài nữa mà bắt chúng ngồi quanh bếp lửa cả ngày.