Vương thị cắn răng chịu đựng, cuối cùng không kìm được, vỗ một cái lên cẳng chân co quắp của ông chồng, rồi lại rúc tới bên cạnh con gái, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm của cô bé mà xoa, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương không gì sánh được.
Sau đó, bà cẩn thận vuốt ve từng món vàng bạc trên tay, rồi khóa tất cả vào chiếc hộp đựng tiền riêng. Đây sẽ là tài sản lớn nhất của nhà họ Triệu, nhất định phải tìm một nơi an toàn mà cất giữ.
Tráp đựng tiền trong nhà vốn được giấu dưới gầm giường, nhưng giờ bà thấy nơi đó không còn an toàn nữa.
Dưới giường không được, trong tủ cũng không xong, nhét vào kẽ tường lại càng không ổn...
Nửa đêm, bà giống như một con ruồi mất đầu, lượn khắp nhà tìm nơi giấu. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Bảo đang ngủ.
Tiếng ngáy vang như sấm của Triệu lão hán bị cắt đứt bởi một cú vỗ mạnh nữa, Vương thị chen vào nằm cạnh con gái, bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay bé xíu của cô bé, miệng lẩm bẩm đầy bí hiểm:
“Tiểu Bảo à, nương muốn đi xem thử chỗ đất thần tiên ấy, con dẫn nương đi nhé. Tiểu Bảo tiên tử hiện linh đi, nhanh hiện linh nào...”
Ôm lấy hộp tiền, Vương thị đột nhiên biến mất khỏi chỗ.
Vẫn là nơi quen thuộc đó, Vương thị đặt chân xuống đất, nhưng đôi chân run rẩy không ngừng. Bà mang theo lòng biết ơn xen lẫn e sợ, từ từ tiến về phía mảnh đất được đào xới gần đó, rồi dừng lại trước cây đào khổng lồ, thấy con gái đang ngủ say dưới gốc cây, bà bế cô bé lên.
Đây đã là lần thứ n bà đến đây, từ những lần đầu lo sợ bàng hoàng, đến giờ đã quen đường thuộc lối, nhưng trong lòng vẫn không chút an tâm. Đối với nơi này, bà luôn giữ lòng tôn kính.
Nếu không phải năm nay thu hoạch kém, trong nhà chẳng còn đủ lương thực cho cả gia đình ăn qua một năm, bà và ông nhà cũng chẳng dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo là khai hoang trồng trọt ở đây.
Bà ôm con gái ngồi lên đống gỗ Triệu lão hán mang đến để chuẩn bị dựng nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng.
Vùng đất thần tiên này, chuyện nắng mưa ngày đêm thay đổi dường như đều tùy tâm trạng, chẳng theo quy luật nào cả, mỗi lần vào đều khác nhau.
Đây là nơi ở của thần tiên sao?
Là quy luật thuộc về thần tiên chăng?
Vương thị cúi đầu nhìn đứa con gái nhỏ đang ngủ trong lòng, vì cô bé còn nhỏ nên mỗi lần đến đây đều tưởng rằng cha nương huynh tẩu chỉ đến chơi trong giấc mơ của mình. Thực ra cha nương đã lợi dụng sự ngây thơ của cô bé mà chiếm được món lợi lớn từ đó.
Bà đặt chiếc hộp bên gốc cây đào, bế cô bé ngồi xuống đất, dùng cành cây đào một cái hố.
Chẳng có nơi nào an toàn hơn nơi này!
*
Cuộc sống của nhà họ Triệu không có thay đổi lớn lao vì chuyện đào được vàng, ít nhất là ngoài mặt thì không. Họ vẫn sống như trước đây, làm những công việc hàng ngày mà chẳng để lộ ra điều gì bất thường.
Chuyện đào được vàng không được công khai, nhưng trong nhà, huynh đệ họ Triệu đều biết rõ, cũng đã giao ước với nhau không được để lộ ra ngoài. Họ ý thức rằng nếu để người ngoài biết, chắc chắn sẽ chuốc lấy tai họa.