Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 28

Hôm nay ông mua nhiều thịt một cách bất thường, còn cả muối thô và bột mì, tiêu tiền rộng rãi như vậy, hóa ra là làm chuyện không thể để người khác biết!

“Triệu Đại Căn! Dù chúng ta có chết đói cũng không thể trộm đồ của người khác!” Thấy ông không nói gì, Vương thị càng khẳng định suy đoán trong lòng, tức giận đến mức không chịu nổi, sợ ông gây họa cho cả nhà, đồ người ta làm mất không phải một chiếc lá vàng hay vòng tay vàng mà là cái khóa trường thọ!

Ai lại đeo khóa trường thọ?

Chắc chắn là đứa nhỏ được cưng chiều trong nhà!

Mất đi nhiều đồ quý như vậy, nhà người ta nhất định đã báo quan, nếu quan binh đến tìm, họ có mấy cái mạng để đền bù đây? Lão già đáng chết, càng già càng lú lẫn, càng già càng hồ đồ!

“Ôi, bà nó, ta không thèm nói với bà nữa, chẳng lẽ bà không tin lời ta nói sao?” Triệu lão hán đẩy bà ra, chiếm chỗ lên giường, nằm xuống mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ông thong thả kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra hôm nay.

Kể xong còn vươn dài cổ nhìn con gái nhỏ đang nằm dang tay dang chân trên giường ngủ ngon lành, miệng không ngừng thốt lên: “Phúc tinh, đúng alf phúc tinh của nhà ta! Tiểu Bảo nhà ta nào có đi ị, rõ ràng con bé đi đổ vàng, đổ phú quý!”

“Bà xem xem, sao lại trùng hợp đến thế? Vừa đến nơi thì nó tỉnh dậy, tỉnh xong lại kêu đau bụng muốn đi ị, đi xong còn khăng khăng đòi đào một cái hố...”

Triệu lão hán tuyệt đối không tin rằng mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên. Mỗi ngày trên trấn có biết bao người qua lại, rừng núi lại có vô số tiều phu lên chặt củi, nhưng chẳng ai phát hiện ra cái bình hoa ấy.

Có thể thấy số vàng này là trời ban cho họ, dù chẳng rõ của ai, được chôn từ bao giờ... Nhưng mà, ai đào được thì của người đó, ông chẳng ăn trộm ăn cướp của ai, lẽ nào thấy vàng ngay trước mắt mà lại không lấy?

Ông chẳng hề hổ thẹn, còn kiên định rằng mình là “người có duyên” với kho báu này.

Vương thị nghe xong, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ, bà quay đầu nhìn con gái đang ngủ bên cạnh.

“Đúng là do ông đào được à? Không phải ăn trộm của ai chứ?” Bà vẫn cảm thấy mọi chuyện quá đỗi lạ kỳ. Sáng nay còn lo vì trong nhà chỉ còn vài đồng xu, vậy mà tối đến tay trái đã cầm trâm vàng, tay phải lại nắm vòng vàng?

Không nói đâu xa, chỉ riêng cây trâm vàng trên tay này, ít nhất cũng bán được hai ba mươi lượng bạc.

Dễ dàng thế sao? Khác gì bánh từ trên trời rơi xuống!

“Nếu bà không tin thì mai cứ hỏi Đại Sơn, chính tay nó đào được mà.” Triệu lão hán lật người, vừa lầm bầm vừa trách móc, đi cả ngày ông đã mệt lả người, mắt vừa khép đã ngáy vang khắp sân.

Vương thị nhìn đống vàng trên tay, trong lòng dần tin lời ông. Bà hiểu tính chồng mình, ông chẳng dám trộm cắp, lúc nãy bà chỉ nói thế để thăm dò ông thôi.

Nghĩ đến việc số vàng này thật sự thuộc về họ, trái tim bà bỗng rạo rực.

Tiền! Đây đều là tiền cả! Vàng nguyên chất, chỉ cần mang một món ra hiệu cầm đồ là đủ thay đổi tình hình khó khăn trong nhà.

Nhà họ Triệu đời trước tích đức lớn đến mức nào mà đời này mới sinh ra được đứa con gái như thế này chứ!