Bây giờ nàng đang hưởng thụ thân phận địa vị của Khương Thanh Việt, hưởng thụ tu vi Kim Đan của Khương Thanh Việt, nhưng những thứ đó không phải của nàng, nàng luôn có một loại cảm giác tội lỗi khi ăn cắp đồ của người khác.
Từ tận đáy lòng Khương Việt cảm thấy mình nên có trách nhiệm với Lăng Trạch, nên chịu trách nhiệm với những tổn thương mà nguyên thân đã gây ra.
Nếu lúc mới đến đây nàng chỉ cảm thấy mình chỉ là nhân vật quần chúng thúc dẩy câu chuyện, nhưng sau một thời gian sinh sống lâu như vậy Khương Việt không thể không thừa nhận mình đã bắt đầu tham lam muốn sống trên thế giới này.
Nàng của thế kỷ 21 từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, chịu hết sự lạnh nhạt và chế giễu của người khác, nàng khao khát sự chú ý và quan tâm của người khác hơn bất kỳ ai.
Ở đây nàng có được địa vị tôn sùng, toàn bộ trưởng lão Thiên Nhất Tông đều nhường nhịn nàng, thậm chí ngay cả giới Tu Tiên cũng không ai dám công khai bày sắc mặt với nàng.
Nàng còn có sư huynh sư tỷ thương yêu nàng, dù là Thẩm Tinh, Lý Thanh Hành hay Huyền Lăng, khi nói chuyện với nàng đều vô cùng cẩn thận, đặc biệt là Lý Thanh Hành, mỗi lần đến Hành Vu Phong vị sư huynh này đều sẽ đổi đủ mọi cách để nhét cho nàng một ít đồ, Khương Việt biết những sư huynh sư tỷ này sợ lỡ tay làm nàng bị thương.
Còn có hai đệ tử mới thu. Tiêu Bẩm kia bình thường thì là một cái bình nút kín, nhưng khi nàng đến tìm Lăng Trạch và Lục Cảnh, những cảm xúc trong mắt Tiêu Bẩm nàng đều đã nhìn thấy.
Còn về Lục Cảnh kia, Khương Việt thậm chí còn nghi ngờ nếu một ngày nàng biến mất, tên đó sẽ ngồi ở sau núi mà khóc chết mất.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Khương Việt bất giác nở một nụ cười, đó là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Cảm giác được yêu thật sự là khiến người ta mê muội.
Nếu đã không còn cách nào thay đổi được việc ở trong thân thể này, vậy thì hãy kết thúc tất cả tội lỗi của Khương Thanh Việt.
Nếu một ngày mọi thứ của Khương Thanh Việt đều được xóa bỏ, vậy thì cùng nghênh đón một sinh mệnh mới và một linh hồn hoàn toàn mới với thân thể này.
"Khương Thanh Việt, ta giúp ngươi giải quyết xong Lăng Trạch rồi, sau này nếu ngươi có quay lại ta sẽ không cam tâm tình nguyện nhường lại thân thể này nữa đâu." Khương Việt thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi một kích mang theo sức mạnh to lớn kia của Cự Xỉ Bạch Hổ bị chặn lại thì cả con hổ dường như có chút phát điên.
Nó không hiểu rõ một tu sĩ nhân loại chỉ là Kim Đan, sao dám cứng rắn tiếp một kích của nó, mà còn tiếp được.
Một trong những nguyên nhân Khương Việt dám xông lên là nhờ vào tu vi thâm hậu của nguyên thân, Kim Đan hậu kỳ này là Kim Đan hậu kỳ thật sự.
Trước đây khi dò xét tu vi của nguyên thân, Khương Việt đã đánh giá được khả năng chiến đấu của nguyên thân, đan điền của nguyên thân đủ rộng lớn, có khả năng điều động linh khí khổng lồ nhưng vì chưa kết anh, một viên Kim Đan hoàn toàn không thể chống đỡ được nhiều linh khí vận chuyển như vậy.
Lần trước đối mặt với Hàm Sơn, Khương Việt vì không muốn lộ ra sơ hở đã vận chuyển Kim Đan điều động linh khí vượt quá tải, mới khiến đối phương không nắm chắc thực lực của nàng.
Nhưng Khương Việt tự biết cách vận chuyển linh khí như vậy nàng hoàn toàn không thể chống đỡ được bao lâu.
Điều này tạo thành việc Khương Việt có đầu ra rất lớn, nhưng chỉ có thể dùng một kích, sau một kích thì phải cần thời gian ủ mưu rất lâu.
Đối với các tu sĩ cảnh giới cao mà nói, một hơi thở cũng có thể quyết định sinh tử, huống chi thời gian hồi phục của Khương Việt lại dài như vậy.
Vì thế sau khi Khương Việt cứng rắn chống đỡ một kích của Bạch Hổ, nàng lập tức bắt đầu cảm thấy không đủ sức, một viên Kim Đan đối với việc tán đi linh khí một lần như vậy vẫn là không đủ.