Con yêu thú đó là một con Cự Xỉ Bạch Hổ, cao đến hơn mười mét, trên người còn có lôi điện bao quanh, lại còn là một con đại yêu Nguyên Anh đã nắm giữ được sức mạnh của lôi điện.
Bình thường Kim Đan đυ.ng phải yêu vật cảnh giới Nguyên Anh thì chỉ có nước quay đầu bỏ chạy, huống chi còn nắm giữ được sức mạnh lôi điện, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cùng cấp đến cũng không thể bảo đảm toàn thân mà lui.
Gặp phải một con yêu vật nghịch thiên như vậy mà Lăng Trạch vẫn có thể chống đỡ đến bây giờ, đây chính là hào quang của nam chính sao?
Trong lòng Khương Việt không khỏi cảm thán sự nghịch thiên của nam chính, đột nhiên thấy con yêu thú đó vận chuyển công pháp, toàn bộ linh khí xung quanh đều dồn về lòng bàn tay của nó, cộng thêm lôi điện vốn có trên người con yêu thú.
Khương Việt nhìn cảnh tượng lôi điện tím bao quanh, linh khí cuồn cuộn kia cũng cảm thấy da đầu tê dại, chiêu này Lăng Trạch có đỡ được cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Thấy vậy Khương Việt liền bay lên phía trước, nhanh một bước thay Lăng Trạch chặn lại một kích trí mạng kia, dù sao con yêu thú đó là Nguyên Anh kỳ, còn nắm giữ sức mạnh lôi điện, giữa hai lực lượng đυ.ng nhau một cách cứng rắn, Khương Việt nhịn không được cảm giác cổ họng có vị tanh ngọt, nhưng may mắn là đã chặn được một kích này.
"Mau mang Lục Cảnh đi!" Khương Việt cố nén dòng máu trào lên từ cổ họng, quay đầu hét lớn với Lăng Trạch.
Lăng Trạch nhìn nữ nhân trước mặt, rõ ràng đã bị nội thương mà vẫn cố nén, gió yêu thổi rối tóc nàng, những sợi tóc dính vào vết máu bên khóe miệng, vừa rồi một kích kia khiến váy áo của nàng không còn sạch sẽ mà dính đầy máu tươi.
Bóng dáng của nàng trước mặt con yêu thú kia thật nhỏ bé, nhưng lại cố chấp đứng đó.
Trong một khoảnh khắc, Lăng Trạch có chút ngẩn người.
“Còn ngây ra đó làm gì, không mau mang Lục Cảnh đi, nếu không thì ai cũng không đi được.” Khương Việt sốt ruột, một chưởng đánh lên người Lăng Trạch: "Đi mau!"
Lăng Trạch cũng nhanh chóng phản ứng lại, bây giờ hắn và Lục Cảnh đều là gánh nặng, nàng nói đúng, nếu không thì ai cũng không đi được.
Hắn cắn răng túm lấy Lục Cảnh liền ngự kiếm bay về phía trên vực sâu.
Trên đường đi Lăng Trạch mấy lần muốn bỏ Lục Cảnh xuống rồi quay về vực sâu, nhưng nhìn sư đệ này hơi thở thoi thóp, hắn biết chỉ cần chậm một chút thôi thì Lục Cảnh có thể mất mạng.
Nàng ấy thích Lục Cảnh như vậy, nếu Lục Cảnh chết vì đi cùng hắn, nàng ấy chắc sẽ rất đau lòng. Huống hồ, nữ nhân đáng ghét kia chết thì chết thôi, nàng ta từng đối xử với mình như vậy, bây giờ chết cũng tốt.
Trong đầu Lăng Trạch không ngừng hiện lên bóng dáng người mặc bạch y bảo hắn mau đi, khuôn mặt thanh lãnh kia lại chồng lên ánh mắt độc ác khi coi hắn là lô đỉnh trong mật thất, trên đường đi hắn dường như bị trúng tâm ma mà thần trí rối loạn.
Khương Việt thay Lăng Trạch đỡ một kích kia, một mặt là vì tu vi của nàng cao hơn Lăng Trạch hiện tại rất nhiều, một kích kia có thể lấy mạng Lăng Trạch, nhưng lại không có khả năng khiến nàng mất mạng tại chỗ.
Mà mặt khác, cũng là nguyên nhân chính, nàng muốn chấm dứt ân oán với Lăng Trạch hơn bất cứ ai.
Nhìn một kích của Cự Xỉ Bạch Hổ sắp đánh xuống, trong đầu Khương Việt nghĩ nếu nàng cứu Lăng Trạch lần này thì sau này sẽ không cần phải trả những món nợ kia nữa.
Chuyện của Lăng Trạch dường như chính là tội lỗi phải gánh vác khi nàng đến thế giới này, nếu trả hết tội nghiệt này thì sau này nàng có thể không cần phải giả trang thành Khương Thanh Việt nữa, một ngày nào đó nàng có thể rời khỏi Thiên Nhất Tông nói với mọi người rằng nàng là Khương Việt, không phải Khương Thanh Việt.
Tuy rằng Khương Việt cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc chiếm đoạt tất cả của Khương Thanh Việt, cũng chưa từng muốn mãi mãi sống dưới vỏ bọc của người khác.