Một phong truyền tin ngắn ngủn chỉ có tám chữ, nhưng lại khiến Khương Việt kinh hãi vô cùng: Mệnh bài Lăng Trạch, Lục Cảnh lập lòe.
Đệ tử Thiên Nhất Tông từ khi nhập tông mỗi người đều có một tấm mệnh bài, mệnh bài phát sáng thì có nghĩa đệ tử đó không có nguy hiểm đến tính mạng, mệnh bài nếu không có ánh sáng ảm đạm thì đó là đệ tử đã chết, nếu liên tục lập lòe thì đó là đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Mỗi ngày đều có đệ tử trong tông ra ngoài tìm bảo vật lịch luyện, chưởng môn Huyền Lăng chắc cũng mới phát hiện mệnh bài hai người này có dị thường nên mới truyền tin cho Khương Việt, dù sao sư tôn của họ mới có khả năng biết rõ đệ tử gặp nạn ở đâu.
Nhưng Khương Việt thật sự không biết, nàng cũng đâu có bế quan, Lăng Trạch đi đâu không nói với nàng là bình thường, nhưng Lục Cảnh không nên như vậy chứ, bình thường nói nhiều như vậy sao đến lúc quan trọng lại không nói gì, bây giờ gặp nguy hiểm muốn cứu người cũng không biết đi đâu mà cứu.
Đúng rồi, Tiêu Bẩm, Tiêu Bẩm chắc chắn ở đó!
Mệnh bài lập lòe là Lăng Trạch và Lục Cảnh, Tiêu Bẩm một mình luyện khí cũng không có nguy hiểm thì có nghĩa là không đi cùng, có thể hắn biết hai người kia đi đâu!
Nghĩ đến đây Khương Việt lập tức đánh ra một đạo ấn ký truyền gọi Tiêu Bẩm đến.
Khương Việt biết lúc này chậm trễ một giây có thể sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, liền không thể an ổn chờ đợi hồi âm, đứng dậy tạo một cái quyết liền bay về phía sau núi nơi Tiêu Bẩm thường tu luyện.
Tiêu Bẩm ở đầu kia vừa thấy truyền tin của Khương Việt liền lập tức thu công pháp đi tìm sư tôn, hai thầy trò vừa hay chạm mặt nhau trên đường.
“Mệnh bài đại sư huynh và nhị sư huynh của con đang lập lòe, con có biết họ đã đi đâu không?” Khương Việt vừa thấy người đã vội vàng mở miệng.
Nghe thấy mệnh bài lập lòe Tiêu Bẩm biết đây là chuyện lớn, cũng không quanh co lập tức nói: “Đại sư huynh trước đó nói muốn đến Vân Cẩm Sơn tìm một thanh cổ kiếm, sợ gặp nguy hiểm nên đã gọi nhị sư huynh đi cùng.”
Vân Cẩm Sơn là địa bàn của yêu tộc, nghe nói hiện tại có một con Xích Kim Vương Xà đang chiếm cứ ở đó, loài rắn tính tình lạnh nhạt, không chủ động trêu chọc chúng thì sẽ không sao.
Huống hồ mấy năm nay tu sĩ nhân loại và yêu tộc luôn sống "nước sông không phạm nước giếng", nếu hai người họ không đắc tội với yêu quái lớn nào, thì với thân phận đệ tử thân truyền của trưởng lão Thiên Nhất Tông cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Hai người này đang làm gì vậy, sao lại ở địa bàn của yêu tộc mà khiến bản thân nguy hiểm đến tính mạng chứ.
Trong đầu Khương Việt nghĩ rất nhiều, nhưng thực tế chỉ là một khoảnh khắc, nàng nghe Tiêu Bẩm nói xong liền lập tức bay về phía Vân Cẩm Sơn.
Nhìn bóng lưng Khương Việt xoay người, lần đầu tiên Tiêu Bẩm bắt đầu hận tu vi của mình không đủ, nếu hắn mà Trúc Cơ thì có thể cùng sư phụ đi, nhưng bây giờ hắn vẫn còn Luyện Khí, đi Vân Cẩm Sơn cũng chỉ là vướng chân.
Tiêu Bẩm mang trong mình dòng máu hoàng tộc kiêu ngạo, lần đầu tiên cảm thấy bất lực và tự trách.
Vân Cẩm Sơn cách Thiên Nhất Tông không gần cũng không xa, sau khi vội vàng chạy đi Khương Việt đến Vân Cẩm Sơn cũng đã hơn một canh giờ, cũng may trên đường đi chưởng môn vẫn luôn truyền tin, biết được mệnh bài của hai người vẫn chưa tắt thì Khương Việt mới hơi yên tâm.
Trong địa phận Vân Cẩm Sơn linh thực mọc khắp nơi, yêu thú nhiều vô số kể, nhưng thứ có thể khiến nam chính và Lục Cảnh nguy hiểm đến tính mạng chắc chắn là yêu vật lợi hại, Khương Việt men theo khí tức của đại yêu đi vào sâu trong Vân Cẩm Sơn.
Khương Việt ngự kiếm sốt ruột tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện bóng dáng của hai người ở dưới một đỉnh núi của Vân Cẩm Sơn.
Lúc này Lục Cảnh một thân hồng y càng thêm ảm đạm, hắn lặng lẽ nằm ở bên cạnh, cả người dường như đã bị máu thấm ướt, từ xa không nhìn ra còn hơi thở hay không. Lăng Trạch thì đang nửa quỳ chống đỡ công kích của một con yêu thú, thân thể đã lung lay sắp đổ, rõ ràng không chống đỡ được bao lâu nữa.