Nghĩ đến đây lực trên tay Khương Việt lại tăng thêm một phần, trực tiếp hủy luôn đan điền của Tư Không Diệu.
Dưới lòng bàn tay Tư Không Diệu đau đớn kêu thành tiếng, nhưng trong mắt vẫn là sự oán hận không thể tan đi, giống như một con rắn độc đang ẩn nấp trong bóng tối, Khương Việt không hề mềm lòng.
Hôm nay là Tư Không Diệu muốn gϊếŧ nàng trước, đáng tiếc kỹ năng không bằng người khác nên bị phản sát, nàng bây giờ đã giữ cho Tư Không Diệu một mạng cũng coi như nể mặt chưởng môn Vọng Nguyệt Tông rồi.
Đan điền Tư Không Diệu bị hủy hoàn toàn được Hàm Sơn lôi đi, báo thù được kẻ muốn gϊếŧ mình Khương Việt đáng lẽ phải vui vẻ, không thì cũng nên thoải mái mới đúng, nhưng Khương Việt nhìn đôi tay của mình lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Chuyện hôm nay nàng không hối hận, nàng nhẫn nhịn Lăng Trạch trăm bề là vì nguyên thân có lỗi với người ta, nhưng nàng chưa từng đắc tội Tư Không Diệu liền chuốc lấy lòng gϊếŧ người của đối phương, dù thế nào nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Tư Không Diệu.
Hủy đan điền của người khác chính là hủy con đường tiên đạo, Khương Việt hiểu rõ hủy đan điền của Tư Không Diệu cơ bản cũng tương đương với việc lấy đi nửa cái mạng của nàng ta. Mấy tháng trước nàng vẫn còn là một sinh viên đại học vô lo vô nghĩ, việc tàn nhẫn nhất từng làm cũng chỉ là lúc nhỏ dùng nước đổ vào tổ kiến, bây giờ lại có thể dễ dàng cắt đứt con đường đại đạo của một người.
Tuy rằng sự việc có nguyên nhân, trên lý trí mà nói thì không có bất kỳ vấn đề gì, Khương Việt cũng hiểu rõ theo quy tắc của giới Tu Tiên, nàng đã hạ thủ lưu tình với Tư Không Diệu.
Nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút không thoải mái, dù đến thế giới trong tiểu thuyết, nàng vẫn không có cách nào chấp nhận việc mình dễ dàng hủy hoại cuộc đời của người khác.
Trải qua chuyện này, Khương Việt cũng không còn ý định làm ăn buôn bán nữa, trực tiếp trở về Phá Hư Phong, có một số việc vẫn phải tự mình nghĩ thông suốt.
Ngoài thành Xuân Lai, Khương Việt đi bộ một lúc lâu, một bóng người mới chậm rãi từ sau cây đi ra, một lúc lâu sau bóng người này lại biến mất vào trong bóng tối.
Khương Việt tự nhốt mình trong phòng mấy ngày, từ xã hội văn minh nhân loại thế kỷ 21 đến thế giới của những người tu tiên này, Khương Việt luôn là "đến đâu hay đó", cũng chưa từng nghĩ nhiều về điều gì.
Nhưng chuyện của Tư Không Diệu cho nàng hiểu rõ nàng và người ở đây khác nhau, trên người nàng có quá nhiều điều không tương đồng với quy tắc ở đây.
Ví dụ như ở cái thế giới tu chân "cá lớn nuốt cá bé" này, ngày đó nàng gϊếŧ Tư Không Diệu đều là hợp tình hợp lý, nhưng là một người từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục pháp luật, nàng không thể làm như vậy.
Khương Việt cũng biết rõ sự nhân từ không nên có sẽ khiến nàng sống ở thế giới này càng thêm khó khăn, nhưng hai mươi mấy năm giáo dục pháp trị không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, nàng trước kia gϊếŧ gà còn sợ, huống chi là gϊếŧ người? Có một số chuyện nàng cần phải nghĩ thông suốt.
Sau mấy ngày suy tư vấn đề nhân sinh trong phòng, cuối cùng Khương Việt cũng ra khỏi phòng, nhưng vừa ra cửa nàng đã cảm thấy cả Phá Hư Phong yên tĩnh đến lạ thường, cảm giác có gì đó sai sai.
Tiêu Bẩm trầm mê tu luyện không có ở đây là bình thường, Lăng Trạch lại càng là trạng thái nuôi thả, Khương Việt vừa đếm số người trên Phá Hư Phong vừa đột nhiên nhận ra thiếu cái gì! Lục Cảnh!
Bình thường chỉ cần nàng ra khỏi phòng Lục Cảnh nhất định sẽ ở xung quanh sân, thấy nàng ra sẽ líu ríu nhào tới sư tôn dài sư tôn ngắn, nói sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy, thì ra là Lục Cảnh không thấy.
Kỳ lạ, người đi đâu rồi?
Khương Việt còn chưa nghĩ ra lý do thì thấy trước mắt có một đạo truyền tin, trên đó có ấn ký của Huyền Lăng, là chưởng môn truyền tin.