Ai ngờ những năm gần đây kiêu ngạo quá mức, tính tình của Tư Không Diệu ngày càng tệ, bây giờ đến địa bàn của tông môn khác cũng không biết kiềm chế, Hàm Sơn thật sự không muốn quản nữa, nhưng lại vì lời hứa lúc trước nên không có cách nào chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ tiếp tục sự nghiệp bảo tiêu này.Hôm nay Tư Không Diệu đã chọc vào nữ tu này, Hàm Sơn cũng vốn tưởng rằng nữ tu này sẽ nhường nhịn, lúc đầu cũng không định quản, cho đến khi Khương Việt lấy ra Thanh Linh kiếm mà đệ tử Thiên Nhất Tông hay dùng.
Tư Không Diệu không có mắt nhìn, nhưng Hàm Sơn thì có.
Nữ tu này ở dưới chân Thiên Nhất Tông, có linh kiếm của Thiên Nhất Tông, vừa rồi vung kiếm một cái Hàm Sơn cũng nhìn rất rõ, tu sĩ dưới Kim Đan tuyệt đối không có khả năng có linh lực dồi dào như vậy.
Tuy rằng hắn thấy nữ tu kia là tu vi Kim Đan nhưng hẳn là đã dùng pháp khí gì đó để che giấu tu vi, cảnh giới thực tế sâu không thể dò, rất có thể là trưởng lão của một ngọn núi nào đó của Thiên Nhất Tông.
Gây ra chuyện với người như vậy thì Tư Không Diệu coi như đá vào tấm sắt, hơn nữa nữ tu này ban đầu cũng không có sát ý, là do Tư Không Diệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta mới nổi lên sát tâm.
Hàm Sơn không cho rằng việc Khương Việt đột nhiên nổi giận là vì sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tư Không Diệu, tu sĩ cấp bậc này cho dù lòng không như nước lặng thì tuyệt đối sẽ không vì một hai câu nói của người khác mà loạn tâm tình, sát ý đột ngột của Khương Việt hẳn là có nguyên nhân khác.
Vì nữ tu này bối cảnh và thực lực đều là một bí ẩn, lại không có sát tâm với Tư Không Diệu, chi bằng cứ để Tư Không Diệu nhớ lấy bài học này, sau này cho dù cha nàng ta có hỏi đến thì Hàm Sơn cũng có đủ lý do, ai bảo con gái ngươi chọc phải người có lẽ không nên chọc làm gì?
Khương Việt không biết những suy tính trong lòng của Hàm Sơn, chỉ nghe thấy nói đừng làm tổn thương đến tính mạng của Tư Không Diệu, những thứ khác thì sao cũng được.
Khương Việt vốn dĩ không định gϊếŧ người, chi bằng cứ thuận tay nể mặt vị tu sĩ này, bản thân cũng có bậc thang mà xuống liền nhìn Tư Không Diệu nói: "Vậy thì phế tu vi của ngươi đi."
Nghe vậy, Tư Không Diệu càng thêm điên cuồng: "Ngươi dám! Cha ta là trưởng lão Vọng Nguyệt Tông, nếu ngươi phế tu vi của ta, ông ta nhất định sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!"
Đất nặn cũng có ba phần lửa giận, Tư Không Diệu hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Khương Việt dù có tính khí tốt đến đâu cũng không còn, nàng nhếch mép cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy thì ta cứ thử xem, xem cha ngươi sẽ làm gì được ta?"
Vừa nói, một luồng linh lực đã phóng ra kéo Tư Không Diệu đến trước mặt, Khương Việt giơ tay ấn vào đỉnh đầu Tư Không Diệu, lập tức một luồng uy áp khổng lồ ập đến Tư Không Diệu, đè ép nàng ta quỳ rạp xuống đất.
"Giữ lại tu vi của ngươi không chừng sẽ làm hại người khác, chi bằng mất tu vi cho xong." Linh lực của Khương Việt xông thẳng vào đan điền của Tư Không Diệu, trong ba hơi thở, Tư Không Diệu đã mất hết tu vi.
Hàm Sơn há mồm như muốn nói gì đó, Khương Việt nhận thấy liền lạnh giọng mở miệng: "Đạo hữu đã nói chỉ cần giữ lại một mạng cho nàng ta là được, giờ phút này lại muốn đổi ý sao?"
Hàm Sơn suy nghĩ vài lần cuối cùng vẫn lắc đầu, vừa rồi linh lực Khương Việt điều động khi làm mất tu vi của Tư Không Diệu không hề kém cạnh Nguyên Anh của hắn, giờ phút này không phải là vấn đề hắn muốn quản hay không, mà là vấn đề có quản được hay không.
Làm mất tu vi của Tư Không Diệu, Khương Việt vẫn không có ý định dừng tay, loại nhị thế tổ này, mất tu vi rồi nàng ta cũng có cả vạn cách dùng tài nguyên đập vào, huống chi ánh mắt Tư Không Diệu lúc này nhìn nàng tràn đầy oán độc, nếu có cơ hội, Tư Không Diệu chắc chắn sẽ trả thù, chi bằng dứt khoát một lần cho xong.