Nếu là Khương Việt bình thường nghe thấy điều kiện này thì chắc chắn sẽ dừng tay, vốn dĩ cũng không định gϊếŧ người, nếu còn có thể tống tiền một khoản bảo vật thì đương nhiên là càng tốt hơn, có thể hù dọa Tư Không Diệu một phen còn có thể trả được một ít nợ, Khương Việt sẽ rất vui vẻ.
Nhưng từ khi nhìn thấy đoạn ký ức của nguyên chủ, cảm xúc của Khương Việt đã bị nỗi bi thương và không cam lòng to lớn kia chi phối, nàng lúc này rất muốn gϊếŧ người, dường như chỉ có gϊếŧ người mới không khiến nàng phải chịu đựng sự dày vò của ký ức đó.
Không để ý đến sự cầu xin của Tư Không Diệu, Khương Việt giơ Thanh Linh kiếm trong tay lên chém về phía Tư Không Diệu, khi mũi kiếm còn cách ngực Tư Không Diệu một tấc thì một giọng nam ấm áp từ trên không trung truyền đến.
"Đạo hữu xin dừng tay!"
Bốn chữ của nam tu kia hẳn là đã trộn lẫn thuật pháp vào bên trong, Khương Việt nghe xong liền cảm thấy sát ý trong lòng tan đi rất nhiều.
"Đạo hữu xin dừng tay!" Trong không khí dần dần hiện ra một bóng người, tu sĩ gọi là Hàm Sơn này có tướng mạo bình thường, bộ y phục màu trắng bạc lại rất bắt mắt.
"Đạo hữu xin hãy nương tay." Nam tu kia chắp tay rồi nhẹ giọng nói.
Lúc này Khương Việt lại niệm thêm vài lần Tĩnh Tâm chú, sát ý trong lòng cuối cùng cũng bị áp chế xuống.
Bốn chữ mà nam tu kia vừa rồi xen lẫn thuật pháp hét ra tuy là vì Tư Không Diệu nhưng dù sao cũng đã giúp Khương Việt.
Hơn nữa, nam tu này không hề dùng tu vi để áp người ngay lập tức, mà lại nói năng ôn hòa, lửa giận của Khương Việt cũng đã dịu đi mấy phần.
Nhìn xem, tu sĩ Nguyên Anh nhà người ta biết lễ phép thế nào, sao Tư Không Diệu này chỉ là Trúc Cơ mà đã kiêu ngạo hống hách vậy.
"Đạo hữu chính là Hàm Sơn mà vừa rồi nàng ta đã gọi?" Khương Việt cũng gật đầu coi như đáp lễ.
"Chính là ta."
"Ngươi hẳn là người Vọng Nguyệt Tông phái đến để bảo vệ vị đại tiểu thư này, vậy những gì nàng ta đã làm hẳn ngươi cũng đã thấy, cho dù là vậy, đạo hữu vẫn muốn bao che cho nàng ta sao?"
"Lời đạo hữu nói không đúng." Hàm Sơn dừng lại một chút, Khương Việt đã nhíu mày lại, nhưng lại nghe người kia nói tiếp: "Ta bảo vệ nàng ta không phải vì Vọng Nguyệt Tông, mà là vì một vài giao tình riêng với tông chủ Vọng Nguyệt Tông, hơn nữa ta cũng chưa từng nói muốn bao che cho nàng ta."
Có lẽ là sự xuất hiện của Hàm Sơn đã cho Tư Không Diệu thêm dũng khí, lúc này đã không còn vẻ mặt sợ hãi khi bị Khương Việt dọa đến hồn bay phách lạc như vừa rồi: "Hàm Sơn! Ngươi đã nghe lời cha ta phải bảo vệ ta chu toàn thì phải đưa ta về Vọng Nguyệt Tông nguyên vẹn! Con nhỏ này vừa rồi muốn gϊếŧ ta! Ngươi còn không mau ra tay nói nhảm với nó làm gì!"
Khương Việt đều nghe ra vị Hàm Sơn này có lẽ không hề quan tâm đến Tư Không Diệu, Tư Không Diệu này lại còn muốn sai khiến người ta, xem ra vị đại tiểu thư này không chỉ kiêu căng hống hách mà còn ngu xuẩn.
"Chuyện này là do Tư Không Diệu không đúng, đạo hữu muốn đòi lại công đạo như thế nào thì cứ làm như vậy, chỉ có một điều, đừng làm tổn thương đến tính mạng của nàng ta." Hàm Sơn ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, không biết đang nhìn cái gì mà lơ đãng nói.
Khương Việt xem như đã hiểu ra, Hàm Sơn này hiện tại hoàn toàn không muốn để ý đến Tư Không Diệu, cũng không biết chưởng môn Vọng Nguyệt Tông tìm cho vị con gái cưng này một tên bảo tiêu kiểu gì, thật là vô trách nhiệm.
Thật ra trong lòng Hàm Sơn còn khổ hơn, vì mối giao tình của chưởng môn Vọng Nguyệt Tông mà hắn đã nhận lời bảo vệ Tư Không Diệu năm mươi năm, lúc đầu hắn cũng rất tận tâm tận lực, phạm vi hoạt động của Tư Không Diệu lúc đầu cũng chỉ ở xung quanh Vọng Nguyệt Tông, cho dù có gây ra chuyện ức hϊếp nam nữ thì đối phương cũng sẽ nhường nhịn, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.