Khương Việt không có thời gian để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của mọi người, nàng đi thẳng đến chỗ Tư Không Diệu ở cuối đám người.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi không dám làm gì ta đâu, nếu ngươi gϊếŧ ta, cha ta nhất định sẽ tàn sát cả nhà ngươi! Hàm Sơn trưởng lão! Hàm Sơn trưởng lão! Ngươi còn không mau ra đây!" Tư Không Diệu bắt đầu hoảng sợ kêu lên.
Tư Không Diệu dám hành động như vậy bên ngoài Vọng Nguyệt Tông chắc chắn là có chỗ dựa, chỗ dựa này hẳn là Hàm Sơn trưởng lão mà vừa rồi nàng ta đã kêu.
Khương Việt vốn dĩ không định gϊếŧ nàng ta, dù sao nàng cũng không phải là nguyên thân, để một nữ sinh viên đại học thế kỷ 21 vung kiếm gϊếŧ người thì vẫn có chút khó khăn, nàng không thể qua nổi ải tâm lý của chính mình. Nhưng lời của Tư Không Diệu vừa rồi đã gợi lên trong nàng một vài ký ức không tốt.
Tàn sát cả nhà, Khương Việt dường như đột nhiên nhìn thấy được một số ký ức đã bị nguyên thân phong ấn, chỉ vừa nhìn lướt qua trong thần hải đã khiến cho đạo tâm của nàng trở nên bất ổn.
Máu tươi đầy trời, đã gần như ngưng tụ thành sát khí màu đỏ thẫm, trên mặt đất cũng không còn chút sinh khí nào, toàn là thi thể bị thiêu đốt đen thui và đất đai, tiếng khóc, tiếng chửi bới, tiếng đánh nhau hỗn loạn, hình như có tiếng trẻ con đang khóc nhưng tiếng khóc đó vào giây tiếp theo đã im bặt cùng với tiếng lưỡi dao xé gió.
Khương Việt ép bản thân rút tâm thần ra khỏi thức hải nhưng sát khí khổng lồ kia vẫn ảnh hưởng đến nàng. Trong lòng Khương Việt dâng lên một nỗi bi thương và không cam lòng sâu sắc, hận quá! Hận quá đi!
Lúc này trong mắt Tư Không Diệu, sát khí quanh người Khương Việt cuồn cuộn, mái tóc đen như tơ lụa bay lượn trong không trung, mắt không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ rực.
Mắt đỏ tóc đen, mặt trắng bệch như giấy, trông như quỷ dữ.
Đây hẳn là ký ức của nguyên thân Khương Thanh Việt, nguyên thân đã phong ấn nó lại nên Khương Việt vẫn luôn không phát hiện ra, bây giờ bị một câu nói của Tư Không Diệu làm lay động một góc ký ức khiến Khương Việt nhìn thấy một góc.
Chỉ một góc này thôi mà đã khiến nàng bất an đến vậy, lập tức không dám nhìn nữa, niệm một lần Tĩnh Tâm chú rồi mới miễn cưỡng ổn định được tâm thần.
Xem ra nguyên thân cũng có những bí mật không ai biết, Khương Việt có ý muốn tìm hiểu thêm nhưng một góc ký ức này đã khiến nàng đau khổ và mất bình tĩnh như vậy, lúc này không thích hợp để tìm hiểu thêm, vẫn là để sau này rồi tính.
Khương Việt định thần lại, nhìn về phía Tư Không Diệu trước mắt.
"Hàm Sơn trưởng lão? Ha, cái vẻ kiêu căng hống hách vừa rồi đâu rồi, sao nhanh vậy đã gọi người cứu viện rồi?" Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi ký ức vừa rồi, Khương Việt nhìn Tư Không Diệu trước mắt lại càng thêm sát khí: "Vừa rồi ngươi không phải muốn gϊếŧ ta sao? Sao bây giờ lại không động đậy nữa rồi?"
Vừa nói, Khương Việt vừa từng bước một tiến về phía Tư Không Diệu, còn Tư Không Diệu không biết vì sao, chỉ biết Khương Việt lúc này sát ý ngút trời, thậm chí khiến nàng không dám nhìn thẳng, trong lúc hoảng loạn đã ngã nhào xuống đất.
Công bằng mà nói, Tư Không Diệu có dung mạo không tệ, lúc này đôi mắt to tràn ngập vẻ sợ hãi, chiếc váy màu vàng sáng trên người cũng dính lá rụng và bụi bẩn, lúc ngã xuống không biết đυ.ng vào đâu mà ngay cả trâm cài tóc trên đầu cũng rơi mất một chiếc.
"Xin ngươi tha cho ta, đừng gϊếŧ ta, cha ta đã cho ta rất nhiều pháp bảo, đều cho ngươi hết, đều cho ngươi hết." Vừa nói Tư Không Diệu vừa mở trữ vật giới của mình ra, từ trong đó đổ ra rất nhiều thứ lộn xộn, thấy Khương Việt không có ý định dừng lại thì càng khóc lóc thảm thiết: "Ngươi hãy đến Vọng Nguyệt Tông, cha ta là tông chủ Vọng Nguyệt Tông, ngươi muốn gì ông ấy cũng cho, cầu xin ngươi đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta mà."